NGUYỄN AN BÌNH

 
KHI  TA VỀ 2
 
3- Khi về  rũ áo chiêm bao
Đường xưa mây trắng cõi nào thế thân
Lên nương tìm dấu dã tràng
Sóng xô bờ bãi ngút ngàn tà dương.
 
Khi về bóng nhạn kêu sương
Thì ra giang khúc miên trường là đây
Bên hiên lá rụng xếp đầy
Sâu rêu từ thuở giấu ngày vào đêm.
 
Khi về phố cũng đã quên
Hình như ngày ấy mất tên một người
Ven đường ngóng hạt mưa rơi
Nghe xao xác chút ngậm ngùi rất xa.
 
Khi về nằm dưới cội hoa
Ngỡ trong sương khói la đà áo em
Dơi đùa chớp cánh ăn đêm
Bỗng tàu dừa rụng vườn thêm chút vàng.
 
4- Khi về hạc nội mây ngàn
Tìm trăng cổ tích đã vàng cõi xưa
Bóng người lẫn giữa lau thưa
Mùa thu cổ độ ai đưa tiễn cùng.
 
Khi về nhặt đóa phù dung
Nghe hồn cố quận mịt mùng khói sương
Tay choàng ôm lấy khoảng không
Hương nồng nàn phố cánh hồng đã quên.
 
Khi về xác đã lênh đênh
Nửa treo mé vực nửa liền thịt xương
Dấu chân chạm cõi vô thường
Biết đâu chớp bể mưa nguồn mà than.
 
Khi về lạc bước hồng hoang
Đầu sông hoa nở cuối ngàn mây tan
Dấu hài nhẹ gỏt phù vân
Thiên thu cổ thạch còn gần nhau không?
20/11/2020

GIỮA ĐÔI BỜ BIỂN DÂU
*Cảm tác từ bài Hoàng Hạc Lâu của Thôi Hiệu
 

Một cánh hạc bay đi
Biết bao giờ trở lại
Người theo mùa thiên di
Cuối phương trời xa ngái.
 
Một góc đời cô quạnh.
Mây trắng trôi vô cùng
Sông nào bày cây lạnh
Ráng chiều có bao dung?
 
Ngủ trên đồi cỏ thơm
Trong cánh rừng gió biếc
Em hóa thành khói sương
Con tim người hối tiếc.
 
Hạc vàng bay biệt xứ
Chơ vơ một đỉnh sầu
Lòng như con sóng dạt
Giữa đôi bờ biển dâu.
16/11/2020

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình