Lời Của Dòng Sông
Nguyễn An Bình
 
Con nước lớn đưa tình anh ra biển
Mưa chợt về bong bóng vỡ trên sông
Em hồn nhiên trong ngăn đời ký ức
Nghe xôn xao tiếng sóng vỗ trong lòng.
 
Ngọn gió nào đem lời anh đi mất
Người qua sông sao chân bước ngập ngừng
Bờ lau lách con chim buồn thôi hót
Nhớ vô cùng một nỗi nhớ người dưng.
 
Chẳng biết em có về ngang bến cũ
Để áo bay theo vạt nắng cuối ngày
Cánh bèo trôi theo từng cơn sóng nhỏ
Chim vịt kêu khắc khoải bến sông đầy.
 
Em đừng hỏi sông về đâu mấy ngã
Bởi thời gian như chiếc lá vô tình
Gió cuốn đi về phương nào rất lạ
Lỡ sang sông nên mất bóng biệt hình.
 
Chuyến phà cũ phải đâu là chuyến cuối
Đợi ai về đợi suốt một mùa mưa
Lòng vẫn biết cánh chim bay đã mỏi
Sao thương hoài ngọn cỏ bến sông xưa?

     Tháng 3/2014
An Giang Ngày Về
 
 
Về trong cơn mưa chiều mù mịt
Thành phố xưa sao chẳng quên người
Thời gian thoáng qua như hạt bụi
Rớt trên tay nỗi nhớ ngậm ngùi.
 
Đi trên phố như người khách lạ
Dù mỗi góc đường bước chân quen
Từng viên đá lát mùa lá rụng
Bởi ngày xưa đã từng có em.
 
Vẫn nhớ trong tôi đèn ba ngọn
Đại học Hòa Hảo những chiều mưa
Có một con đường tên rất lạ
Hương Lộ Núi Sập còn như xưa?
 
Chợ Mới cù lao mùa gió thổi
Em về có qua bắc An Hòa
Chuyến phà ngày ấy còn xuôi ngược
Cát lở sông bồi tiếng sóng xa.
 
Chợt thấy em qua cầu Hoàng Diệu
Thoại Ngọc Hầu trắng áo nữ sinh
Tôi đứng đợt em giờ tan sở
Góc phố xưa sao mãi nặng tình?
 
Tôi về lại đi nào ai biết
Em còn biền biệt trời mưa bay
Đừng trách hẹn xưa rơi theo sóng
Thương cánh bèo trôi nhớ sông dài.
                  
Tháng 4/2014
               (Nguồn Vuông Chiếu)



  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình