NGUYỄN AN BÌNH

Mùa Xuân Về Trường Cũ
       *Nhớ về trường Phan Thanh Giản
         Nay là trường Châu Văn Liêm-Tp Cần Thơ

 
1- Tôi như con sẻ già
Bay qua vùng trời ký ức
Tìm lại dấu vết thân quên
Cái tổ xưa trên cành điệp cũ
Dưới mái trường một thời thao thức
Bao chú chim non mới tập ra ràng
Khát khao nhìn bầu trời cao rộng
Thế giới đầy bí mật lại vô cùng cuốn hút
Từng cánh bay còn rất vụng về
Vút lên phía trước
Vượt qua biển rộng sông dài
Vượt trùng khơi bão tố
Đi qua bao mùa mưa nắng
Trải qua bao mùa lá đổ
Điệp vẫn bung vàng chùm hoa tương ngộ
Đàn chim ngày ấy đâu rồi
Mà tôi rưng rưng đứng nhớ
Mà tôi rưng rưng đợi chờ
Tiếng gọi đàn quen thuộc.
 
2- Tôi như con sẻ già
Về đậu trên mái vòm xưa cũ kỹ
Nhìn khoảng sân lung linh nắng sớm
Vàng bao giấc mơ
Tiếng vọng trăm năm gọi về
Bên ngôi trường vừa xây mới
Biết ai còn ai mất
Bạn bè của tôi ơi
Bầy sẻ nhỏ vẫn râm ran tiếng hót
Có phải tuổi thơ tôi ngày xưa ấy
Vẫn hồn nhiên với bao nhiêu khát vọng
Cây phượng xanh tươi đứng góc trường
Chờ mùa hè lại trổ từng chùm phượng đỏ
Tuổi mười tám sắp bước qua
Những chú sẻ con rồi cũng bay đi
Như lớp chúng tôi ngày ấy
Sẽ lại tìm về
Ôn những kỷ niệm ấu thơ
Khi mùa xuân vừa chạm ngỏ.
4/11/2019

Bên Dòng BẰNG GIANG
 
Bên đôi bờ cỏ xanh
Nước Bằng Giang chảy xiết
Em có thấy tình anh
Trôi xuôi dòng mải miết.
 
Chờ sương hứng chút nắng
Sưởi ấm một ngày đông
Tiếng chim gầy rất mỏng
Bay dọc suốt triền sông.
 
Cầu bắc qua sông nhớ
Em thả tóc dịu dàng
Qua cầu cây đứng gió
Nên tình còn lang thang.
 
Mây tràn qua đầu núi
Phố ngủ vùi trong sương
Có nghe tình vẫy gọi
Sông chùng chình nhớ thương.
 
Khẽ khàng thôi em nhé
Chiếc lá vừa nghiêng chao
Môi hồng người em gái
Tình đi đâu về đâu?
 Cao Bằng 8/11/2019

Đi Thuyền Trên BA BỂ
 
Em theo anh xuống thuyền
Thuyền đi vào Ba Bể
Nắng sớm tràn mông mênh
Mờ trên hồ sương nhẹ.
 
Chợt thấy đàn bướm bay
Men theo sườn đá trắng
Vờn nhau đón nắng mai
Giữa trời xanh sóng lặng.
 
Hồ in màu bóng núi
Cánh chim giữa đất trời
Khăn quàng bay trong gió
Còn nghe tiếng em cười.
 
Em theo anh xuống thuyền
Bãi ngô tươi ngút mắt
Xuyên qua dãy Lũng Nham
Nước trong như ngọc bích.
 
Thuyền đi vào hang Puông
Dơi kêu vang vòm động
Nhũ đá trên sông Năng
Người xưa đâu khuất bóng?
 
Ao Tiên không còn dấu
Chắc tiên đã lên trời
May trần gian còn lại
Nàng tiên của anh thôi.
Bắc Kạn 11/11/2019
 
Khi Vượt Đèo MẺ PIA
 
Xe lại qua đèo quanh khúc khuỷu
Dốc cao chót vót đá tai mèo
Mười bốn tầng đèo cua tay áo
Bên bờ vực thẳm thật cheo leo.
 
Đường lên Cao Bằng sao quá hiểm
Mỗi một khúc quanh rợn cả người
Đời phu đã bao người ngả xuống
Dấu in vách núi vẫn còn phơi.
 
Bốn mùa chỉ thấy mây trắng phủ
Sườn non rắn lượn giữa cung đường
Xẻ vào vách đá rừng xanh thẳm
Cọc tiêu dựng đứng - ta luy âm.
 
Cứ ngỡ đường đèo đi không tới
Đâu phải nấc thang lên đỉnh trời
Mà sao bảng lảng trời đông bắc
Xếp tầng trước vực núi chơi vơi.
 
Chỉ sợ mùa đông chiều xuống thấp
Chưa hết đèo cao sương đã đầy
Thôi ta xuống núi cùng nhau nhé
Chút tình gởi lại với cỏ cây.
Cao Bằng 9/11/2019
 

*Đèo Mẻ Pia: Con đèo hiểm trở nhất đông bắc bộ nước ta, cung đèo có 14 tầng cua tay áo rất khúc khủy. Nằm trên quốc lộ 4A nối từ xã Xuân Trường đến trung tâm huyện biên giới Bảo Lạc(Cao Bằng)

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình