NGUYỄN AN BÌNH


Qua Phố
 
Thả lòng cùng phố chiều nay
Để nhìn gió thổi tóc bay lên trời
Biết ai đi suốt dòng đời
Bước chân dù chậm vẫn trôi mất người
Mưa loang tím cả khoảng trời
Long lanh, ánh mắt tiếng cười đã phai.
 
Tôi về qua phố chiều nay
Liêu xiêu quán cóc còn ai ngồi chờ?
Mấy mùa bất chợt như mơ
Một chùm hoa tím gác hờ giỏ xe
Phố xưa ai đó chưa về
Nắng vô tình cũng không hề quên nhau.
 
Bàn tay chưa ấm giây nào
Mà sao ký ức ngọt ngào lời yêu
Hình như  lá rớt ngược chiều
Tình tôi níu giữ bao điều rất xưa
Phố chiều mưa vẫn rây mưa
Vòng xe ướt sủng hồn vừa lạnh tăm.
 
 

Còn Lại Bóng Mây Tan
 
Nhặt giùm tôi bóng mây tan
Chút tình rớt lại tiếng đàn bên song
Người trôi qua kiếp phiêu bồng
Thương hồ mấy nẻo khúc sông mấy bờ.
 
Không còn ai để ngẩn ngơ
Không còn ai để vu vơ ngóng tìm
Mắt nhìn màu nắng đang lên
Tóc ơi đừng bỏ vai quen không đành.
 
Chạm vào nỗi nhớ mong manh
Chợt nghe sương khói hóa thành bóng bay
Gởi tình theo gió chiều nay
Hình như cánh lá lao xao rớt vàng.
 
Sợ ngày tắt nắng trần gian
Trong tôi còn lại nhang tàn khắp khuya
Gọi người mấy ngón phân chia
Sầu treo cánh võng đã lìa xác thân.
 
Trôi đi năm tháng hồng trần
Tôi em lạc mất địa đàng từ đây
Nắng nào đổ xuống ngang vai
Để hồn nghiêng xuống bàn tay rất buồn.
 
Đưa tay khẽ chạm mù sương
Gói hồn cô quạnh bên đường hoa xưa
Ngày mai trời có thôi mưa
Ngày mai mắt ướt khô chưa tình người?
 
 

Bài Luân Vũ Của Gió
 
Hình như gió biếc về đây tình tự
Hôn lên làn môi chút nắng chùng chình
Biết em còn đợi bên hàng hiên cũ
Ngắm mặt trời đón từng giọt bình minh.
 
Hình như chiếc lá trở mình rất khẽ
Gió mang em đi về tận phương nào
Có trái tim anh bốn mùa rất trẻ
Mắt nồng nàn theo suối tóc hư hao.
 
Hình như tiếng chim trên cành ríu rít
Hàng cây đứng gió sao thật bình yên
Nắng chênh chao thương bóng người cuối dốc
Mênh mông nỗi buồn một chút đời riêng.
 
Hình như bước ai còn trên đường vắng
Bóng in vai gầy lảng đảng mùi hương
Trong  giấc mơ xưa em về lạc lối
Gió đan mây thành lối cỏ mù sương.
 
Hình như tiếng mưa qua hàng long nảo
Ngọn gió vô tình thả xuống đời nghiêng
Em nhặt giùm tôi bài thơ tình đánh mất
Của một thuở nào tiếng hát lênh đênh.
 
 
 
 
 
 
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình