NGUYỄN AN BÌNH

 
Thơ Mùa Phật Đản

 
Hẹn mùa Vésak* cùng về
Nghe kinh dưới cội bồ đề ngàn năm
Hóa thân trong ánh đạo vàng
Cây sala tỏa trăm ngàn sắc hương.
 
Đi từ tiền kiếp muôn phương
Chân tâm khởi niệm tà dương phận người
Lần tràng hạt đếm luân hồi
Tình trong vô lượng thương đời phù sinh.
 
Chìm trong muôn cõi u minh
Con đường tâm đạo chữ tình đa đoan
Hương thiền vọng tiếng chuông ngân
Giọt sương cam lộ trong ngần bao la.
 
Con thuyền bát nhã ai qua
Cho mùa sen nở đóa hoa vô thường
Nhủ lòng đơm hạt từ tâm
Nương theo cửa phật hương trầm thoảng bay.

 *Viếng chùa Linh Bửu Quận 8
         Phật Đản 2017.
 
*Vésak: mùa Phật Đản

Mùa Hè Xa Lắc
 
       Anh gởi chút nắng vàng. Về mùa hè xa lắc. Một mùa hè đánh mất. Nào có ai mong chờ. Bước người về ngẩn ngơ. Khi cuộc tình đã mất. Mặt hồ sương lạnh ngắt. Không nghe tiếng lá rơi. Tuổi xuân chỉ một thời. Em ơi anh không giận. Đời treo bao lận đận. Thèm giọng nói ngày xưa.
       Anh gởi từng giọt mưa. Em gom thành biển nhớ. Ôi bàn tay bé nhỏ. Chỉ biết viết thư tình. Khi ở lại một mình. Em có buồn đứng khóc. Chẳng ai còn nước mắt. Bất chợt gặp lại nhau. Quạnh quẽ tiếng tim đau. Dù thì thầm rất khẻ. Bóng thời gian chia sẻ. Trái sầu quá mênh mông.
       Anh gởi cánh phượng hồng. Treo trên cành nỗi nhớ. Mấy mươi năm rồi đó. Từng chiếc lá mỏng manh. Bay theo gió không đành. Trời vẫn xanh lồng lộng. Nhưng không còn khoảng trống. Chứa tình anh và em. Buồn như tiếng chim đêm. Rơi trong ngày bão rớt. Bỗng nhớ nhau bất chợt. Mùa hè xa lắc lơ.
5/5/2017

Một Ngày Ở Điền Trang Lộc Xuân
        *Viét tặng nhà thơ Lê Phương Nguyên và
           thân hữu tập san Quán Văn.

 
Đi qua vùng đất đỏ
Về điền trang Lộc Xuân
Sương còn thơm hương cỏ
Nắng một ngày tháng năm.
 
Mây giăng mờ bóng núi
Ôm trọn ngọn Chứa Chan
Thi gan cùng nhật nguyệt
Ẩn sĩ giữa hồng trần.
 
Phát rẩy một vạt rừng
Chôn mình trong cô độc
Quên một thời lao lung
Nhuộm thời gian bạc tóc.
 
Không đành làm hạt bụi
Nát cỏ dại ven đường
Thơ bay ngàn cánh hạc
Hòa nhịp sóng trùng dương.
 
Thơm chén rượu bồ quân
Ấm nồng tình tri ngộ
Ngước nhìn tiếng ve ngân
Nắng vàng tươi màu gió.
 
Nghe bài thơ anh đọc
Chợt nghe máu về nguồn
Nhớ một thời tang tóc
Quê nhà đâu quê hương?
  Xuân Lộc 7/5/2017
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn An Bình