NGUYỄN AN ĐÌNH
Đêm Đông Giữ Sa
Vợ chồng lật đật giở sa
Mấy bầy cá rút quậy già nới toi
Lạnh run cầm cập trên chòi
Giữa khuya nổi lửa nướng lòi cá rô
Cõi nào vắng lặng hư vô
Em ơi mai mốt đáy mồ còn nhau ?
Cô Đơn
Bao đêm buồn bã rã rời
Nhìn lên chỉ thấy một trời hư vô
Ta chào cỏ cháy đồng khô
Ta chào muôn vạn khối cô đơn về !
Cá Đốt Đồng
Xúm xít chiều nay cá đốt đồng
Món ăn dân dã bữa nhà nông
Hỏi người vui chốn nhà hàng phố
Còn nhớ quê nhà khói bếp trông ?
Nhớ Mẹ
Mẹ ngồi tước những sợi dây
Cho con buộc chặt đóa này vào xuân
Áo cơm dù lắm gian truân
Giữ lòng lắng sạch bụi trần luân kia
Cúc vàng còn lại canh khuya
Ông trời sao vội chia lìa mẹ con !
Buồn Ghê
Bao đêm nhung nhớ chưa phai
Mưa bay lất phất kéo dài buồn ghê
Em từ cõi mộng đi về
Gặp nhau giữa chốn đồng quê phiêu bồng.
Vô Đề
Chiều tắt bóng còn nhâm nhi chút rượu
Đọc Đường thi ngẫm nghĩ chuyện đời xưa
Ly rượu đó với nỗi niềm thanh thản
Ly rượu này từng giọt lệ chan mưa !
Thúy Kiều
Thôi đành trôi nổi lênh đênh
Chị đi tìm bóng mình bên suối chiều
Cõi nào thấp thoáng hoang liêu
Chốn này trăm ngã dập dìu ngựa xe
Ơn chàng thiếp chẳng chở che
Dù bên kia đã sẳn bè bông lau
Mấy trăng gìn giữ sắc màu
Chị ơi ai nỡ bóp nhàu tử sinh
Ngổn ngang trận trận bất bình
Niềm đau ám ảnh ân tình lạ chưa
Chùa quê bụng buộc muối dưa
Cỏ xanh mây trắng gió đưa ơ hờ
Canh khuya sực giấc bơ phờ
Mốt mai ai chớ luống chờ tin sương
Ơn nào tạ mối tơ vương
Ghét ghen chưa dễ chán chường tài hoa
Ai về đạp mái xuân qua
Tan rồi cái bóng trăng tà quạnh hiu.