NGUYỄN KHÔI

 

Đời

Đời một bên. Ai một bên
Ta đi dọc phố gió thu mềm 
Yêu đương như thể đời không tưởng
Ngan ngát lòng ai đến dịu êm

Mưa Nguyệt Thẹn

Mưa dưới trời trăng-Nguyệt thẹn thò
Mênh mang sông nước chuyến đò đưa
Nàng chở ta đi hoài bến nhớ
Mưa tưới trăng mờ-Nguyệt mộng mơ

Mộng

Người mộng Kinh kỳ, ta mộng Quê
Nhớ thương nhen lửa đốt sao khuê
Thuyền yêu đến bến sông Ngân đậu
Mượn gió sao Kim để trở về

Xóm Cũ

Người hẹn ta về thăm xóm cũ 
Người ta yêu đã hoá vô hình
Thoáng trong ngọn khói chiều nhen lửa
Phơ phất hồn ai mộng hiển linh

Cõi Vĩnh Hằng

Người tiễn người đi vào sương khói
Chợt hé trông Thế giới vĩnh hằng
Văn chương chôn chặt, tình một khối
Đêm thu Nguyệt bạch gió đùa trăng

Thu

Chiều qua nắng gắt những mong thu
Sớm ra trời lạnh gió sương mù
Thoảng đâu hoa sữa thu đem đến
Để cả đô thành thơm ngất ngư.

Hòn Vọng Phu

Người hẹn ta rồi …Người chẳng đến
Chỉ mây, chỉ gió, chỉ trăng..,hờn
Trời cao, đất rộng quay vòng… biến
Xương thịt SẦU yêu hoá núi non.

Yêu

Vì nỗi thương nhau …chẳng nói gì
Lặng im giữa lúc phải chia ly
Ừ thì như gió trong cơn bão 
Nổi sóng lòng riêng lệ đẫm mi

Hoa Sữa

Hoa Sữa thơm rồi, hoa Sữa ơi
Ai đi xa vắng mãi phương trời
Chiều nay hà Nội heo may gió 
Hoa sữa thơm lòng thương nhớ ai

Đau

Người tưởng vô tình…chẳng thấy đau 
Lặng đi… thôi biệt mối tình đầu
Trớ trêu ngày trở về phố cũ 
Trăng gió hương tình lại quyện nhau

Trưa Rừng Ấy

Trưa rừng ấy cùng em nằm yên ả
Mây trời xanh cây lá cả ngàn xanh 
Chỉ có nắng ở trên lưng ngọ nguậy 
Con Ong vàng ve vẩy mắt long lanh.

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Khôi