Chớm Thu
Trong lòng chiếc lá vàng phai
Rơi theo gió nhẹ một vài chiếc thôi
Hơi thu đã chớm sang rồi
Nắng hanh vàng giọt mồ hôi mặn nồng
Trong ta xanh lúa trên đồng
Cánh cò chấp chới theo chồng nơi nao?
Nhặt lên chiếc lá xạc xào
Bao nhiêu là gió bay vào thinh không
Ngóng về quê cũ vời trông
Cay cay ngọn khói thơm lòng rạ rơm
Nướng khoai cháy ngậy mùi thơm
Cảm thương tay mẹ bát đơm vơi đầy
Thu về rủ lá trên cây
Theo chân ngày tháng rơi gầy lối nhau
Vun tay ngọn cỏ dàu dàu
Thu ơi đừng rụng mà đau kiếp tình.
Hà Nội, 2-9-2015
Trần Gian Là Quán Trọ
Kính dâng linh hồn NS Trịnh Công Sơn
Con đò chở chuyến tình đau
Mùa xuân đi vội
Qua đời ngọn núi
Qua đời dòng sông
Tình trong đá cuội
Nắng trôi xuống đèo
Hắt hiu gió thổi thu vàng bay theo
Người đi
Nắng đổ ngang chiều
Màu tang lau trắng miền yêu ngậm ngùi
Đất nỡ chôn vùi cỏ xanh tiếng hát
Đời dâng cơn khát giấc mơ chân trời
Tay vê nốt nhạc chở tình rong chơi
À ơi!
Lá rụng thu phai
Ru năm dòng kẻ
Ru hòn đất mẹ giấc ngủ nốt tròn
Ru cho dấu lặng ngủ vào môi son
Khuất núi thì vẫn còn non
Mùa xuân qua vội người còn thơm hoa
Ngậm ngùi…vỗ cánh bay xa
Đá mòn
Nước chảy
Vòng tay ôm
Lớn dậy
Điệu mẹ hát mồ côi
Mồ hôi đất trộn dòng máu chảy
Về đây đứng ngồi
Ơi hai con mắt khóc đời
Giáng thăng thời vận khóc người một con*
Quán trọ trần gian
Tình như lá
Màu trong nhạc xanh miền sỏi đá
Trăm năm môi vẫn hồng đào
Ông chạm hồn dòng kẻ nắng xôn xao.
Hà Nội, 10-8-2015
* Một số chữ trong bài là từ trong ca khúc Trịnh Công Sơn