NGUYỄN LÂM CẨN
 

LỤC BÁT CỔ LOA
 

Nhuộm trời đôi mắt trong xanh
Bao nhiêu nắng rụng kinh thành Cổ Loa
Ao súng nhuộm tím loài hoa
Hiện lên mái tóc đuôi gà Mị Châu

 

Nhuộm ai bạc trắng trên đầu
Thời gian đứng lại còn lâu mới già
Nhuộm hồn vào vía người ta
Tầm xuân nảy nụ vườn cà bưởi ơi!

 

Một ngày thả bước rong chơi
Dấu xưa lông ngỗng trắng trời còn đây
Giếng xưa nước mắt còn đầy
Xin em đừng rửa mà trầy lòng nhau

 

Nỏ thần nhuộm máu, tên đau
Ngàn năm lịch sử nhuộm màu áo tang
Cụt đầu tượng đá kêu oan
Vua trên thềm ngự, cờ tàn sau lưng

 

Nhuộm em từng bước dừng chân
Hiện lên bát bún xào cần chưa ăn (1)
Tiễn em về nhuộm gối chăn
Tình thơ viết chữ thành văn tế trời!

 

Hà Nội, 27-6-2014
 

LỤC BÁT HỒI XUÂN
 

Em về cái tuổi hồi xuân
Trăng đang độ chín qua tuần vàng mơ

 

Là vần đang chảy trong thơ
Là đôi môi ấm đang chờ đợi ai
Má hồng có chút phôi phai
Mặt trời trong mắt sáng mai vẫn hồng

 

Em về độ tuổi chán chồng
Bên ni ngó tới cánh đồng bên kia
Bày ra thúng, mủng, nong, nia...
Chờ thêm mùa lúa trăm bề ngổn ngang

 

Em về độ tuổi đa mang
Lá xanh ôm chiếc lá vàng mà xanh
Nghe gà vỗ cánh năm canh
Lại mơ về tuổi uốn vành trăng cong

 

Em về độ tuổi người mong
Trao em chiếc nhẫn vàng ròng vừa tay
Chết ngồi cây đứng không ngay
Chồng con vướng nợ, nuốt cay ngậm sầu!

 

Em về độ tuổi mưa ngâu
Sen xưa lìa ngó, trong đầu vướng tơ
Những thương đốt ngọn đèn chờ
Búi xù tổ quạ hồn mơ công về.

 

Cả gan phắt được lời thề
Để gian nhà gió đi về có nhau
Ruột gan nhìn trước, ngó sau
Thôi đành chặc lưỡi: Thà đau một đời!

 

Hà Nội, 26-6-2014


 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Lâm Cẩn