NGUYỄN LÂM cẨN
 
 
Vị Thiền Sư Minh Đạo
Kính tặng thiền sư Trúc Lâm Thái Minh.
 

Thân như hạc nội trong chùa
Nam Mô A Di Đà Phật… bốn mùa sắc-không
Cà sa, gậy trúc, nâu sồng…
Gió, mưa, sương giá…gốc thông ngủ nhờ
Núi là nhà, đạo là thơ
Chắp tay hương khói tôn thờ Như Lai
Lợi danh bỏ hết ngoài tai
Tờ kinh nặng, tiếng mõ dài giọt chuông
 
Trần gian bể dục còn vương
Trầm luân sấp ngửa trăm đường ngổn ngang
Ai người cứu độ lầm than?
Ai người tẩy hết cơ hàn chúng sinh?
Ai người mở cõi quang minh…?
Người đang đè nặng tâm mình đó chăng?
 
Cõi thiền vằng vặc đêm trăng
Đầu mây, chân đất, sư tăng gối trời
Khô gầy cả giọt mồ hôi
Trí tâm tĩnh lặng đá ngồi rừng sâu
Đi như khói tỏa trên đầu
Có trăm con mắt nhìn sâu thế thời
 
Cho hay cùng kiếp làm người
Tham ngôi báu, kẻ tranh đời làm vua
Lánh xa trần tục được thua
Thiền nhân ẩn dưới mái chùa minh tâm.
 
       Hà Nội, 7-1-2016

 

Lục Bát Đường Cày
 
Đường cày bám riết thân trâu
Thân trâu bám riết cái đầu ngàn năm
Ngàn năm đã hóa thành văn
Tay thừng tay chạc giắt chăn đồng làng
 
Nối nhau nuôi cái bảo tàng
Lớn lên thúng, mủng, dần, sàng…quẩn quanh
Cái cò nuôi cánh đồng xanh
Đêm đêm thân vạc dụm dành lời ru
 
Thương ôi non nước mù u
Tay chai khóa của ngục tù mồ hôi
Mồ hôi thánh thót giọt rơi
Eo sèo số phận nổi trôi bọt bèo
 
Người nuôi đất bạc đói nghèo
Mỏng manh thân phận cheo leo với đời
Bát cơm chan máu đầy vơi
Đường cày sâu đến tận nơi cha nằm
 
Mặt người rạn nứt đường nhăn
Tưởng đâu mặt ruộng ngàn năm xá cày
Mẹ cha truyền tiếp con đây
Con đây truyền tiếp mai này chắt chiu.
 
   Hà nội, 8-1-2016
 
 

Ngọn Nến Trong Đêm
 
Chẳng gam màu nào vẽ nổi em
Có mà không!
Không mà có!
 
Hai mảnh âm dương biến hóa
Khi xanh chiếc lá
Khi thác tuôn trào
Khi lặng như chết
Khi sóng xôn xao
 
Có thể em là ngôi sao khi vòm trời đen kịt
Có thể em là mặt đất xây vũ trụ ngàn tầng
Có thể em là Thượng đế trao bánh thánh ta ăn
 
Em biết không?
 
Ngày trôi vào mênh mông
Đêm đến sự trống trải dát ta mỏng dính
Ta thấy em lung linh ngọn nến cháy bằng nước mắt
Dụi không tắt!
 
    Hà Nội, 9-1-2016
 
 

Góc Nhìn Cửa Sổ
 
Từ cửa sổ nhìn ra
Những bức tường đóng khung phố phường
Chúng cố ngoi lên thở
Bầu trời vá và đang nham nhở
Nhà, hiện thân của người chăng?
Chen lấn nhau
Nhô lên
Nhô lên…
Hơn chõm tóc lấy làm mãn nguyện
Kẻ dưới chân bé nhỏ lại bầy đàn
 
Ngoài của sổ ngựa xe và lê gối kiếm ăn
Sau chấn song
Tôi, tù nhân
Nhìn!
Một cánh chim vụt bay vào bầu trời biến dạng
Tôi biết mình chưa mọc cánh và đang trụi lông!
 
                                             Hà Nội, 17-1-2016

 
 

Mặt Trời Của tôi
 
Ngày ngày chạy đua với mặt trời
Mặt trời tắt, tôi còn thắp sáng
Đi từ đêm đen
Đi từ chạng vạng
Đời bắt tôi vượt thời gian!
 
Đường tôi đi
Núi chắn ngang
Leo!
Trèo!
Sông chặn lối
Ngụp!
Bơi!
Lội!
Đi về phía tương lại đón đợi
 
Đời mong manh từng sợi
Rút ruột từ chông gai
Dọc ngang tay dệt, tay cài
Hạnh phúc là những mảnh vải
Không đủ che ấm một bờ vai!
 
Đời, tảng đá mài
Biết cọ vào sẽ sắc!
Đời, hai con mắt
Biết xanh từ hố đen!
Cho câu thơ thắp lửa thành đèn
Thay mặt trời chiếu rọi
 
Tôi là kẻ bị đời luôn bỏ đói
Sản sinh năng lượng chữ mà no
Thơ viết rồi cất kín vào kho
Chờ Chúa Phật từ bi mở cửa
Câu thơ có chân và có lửa
Những mặt trời tí hon
Từ tâm ánh sáng kết khối vuông tròn!
 
Hà Nội, 18-1-2016

 
 
 
 
 
 
 
 
 

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Lâm Cẩn