NGUYỄN MINH PHÚC
bởi vì sông suối
từ em trời đất nguyệt rằm
lá xanh vòm đắm nhang trầm thơm hương
chim tha thiết với cây rừng
trời kia gió lộng hoa bừng hương say
bàn tay nào nắm bàn tay
là đêm nguyệt tận là ngày viễn mơ
nghe mưa đợi nắng mong chờ
nghe con chim hót bên bờ rào thưa
ơi em gối thiếu chăn thừa
đắp cho đầy những bốn mùa yêu nhau
khẽ khàng cơn mộng nghìn sau
sẽ mang nỗi nhớ niềm đau tìm về
bởi vì mây đợi nghiêng che
vì sông suối đã tìm về biển khơi
tôi nghe tình đã gọi mời
môi em thanh khiết bên trời nguyệt ca...
nhẹ gót chân người
thì thào ngọn cỏ vàng phai
mang theo nghìn dấu chân ai khẽ khàng
em hay là bóng trên ngàn
mà đem cơn gió địa đàng trao tôi
nhẹ thôi nầy gót chân rời
tôi ngơ ngác đứng bên đời đợi em
ngoan nghe mưa ướt chân mềm
mai sau tôi nhớ êm đềm môi ngoan
vườn xưa chim ngủ mơ màng
nghe thiên thu gọi lá vàng chao nghiêng
ngủ đi em mộng thật hiền
chân ai khẽ bước lạc miền yêu thương
chút tình đọng mãi tơ vương
em thơm áo lụa chiều ươm giấc hồng
đêm nâng nhẹ gót bềnh bồng
có người đợi hái tình nồng trao em ...
tôi sẽ lặng im
rồi tôi cũng sẽ như chiều
lặng im mà ngóng đìu hiu đời mình
cõi về lạc bước chênh vênh
em còn đứng đợi tôi bên dốc đời ?
nầy vàng những đóa hoa rơi
gió mang đi giữa bời bời bão giông
nầy em xiêm áo lụa hồng
chìm trong hư ảo đau chồng nỗi đau
lặng ngồi với những cơn say
tôi ngồi chờ đuối vực sâu đời mình
quờ tìm trong những làn đinh
vết thương nào buốt đợi tình thăng hoa
lặng im với những chiều tà
nghe đau chăn chiếu dần xa mịt mùng
nghe chân dẵm cõi muôn trùng
và nghe hư ảo chập chùng trên tay...