NGUYỄN MINH PHÚC
Có Một Ngày Xưa
Có một ngày xưa tôi nhớ em
Mưa rơi trên những ngón tay mềm
Nằm nghe gió thổi qua đời rộng
Mà ngỡ bên trời vang tiếng chim
Có một mùa xưa tôi lắng nghe
Thu trôi lặng lẽ nắng thơm hè
Tưởng dáng em về qua ngõ nhỏ
Lòng ước ao thầm nghiêng lá che
Có một trời xưa bao mộng mơ
Theo em qua từng phố đợi chờ
Hồn tôi xanh quá hay đời mộng
Con bướm vàng bên hiên ngẩn ngơ
Rồi một chiều nao em theo chồng
Tôi buồn, mưa nắng bẽ bàng trông
Con bướm không còn qua ngõ nhỏ
Hoa nở mùa xưa chẳng kịp hồng
Và có chiều nay tôi một mình
Lặng nhìn mây trắng buồn lặng thinh
Gửi gió cho mây ngàn hiu hắt
Nghe nắng qua thềm phai dấu xinh…
Hoa Mướp Tháng Mười
Nắng thênh thang hoa mướp vàng đầy ngõ
Chiều tháng mười cánh bướm ngỡ ngàng bay
Có chút nhớ qua ngôi trường con gái
Sợi tóc còn vương mãi trái tim đau
Em thiếu phụ tóc bay chiều cuối gió
Đêm giấu buồn vào những tiếng ru con
Tôi ngơ ngác đi dưới hàng mưa nhỏ
Nhặt cô đơn vây kín cả linh hồn
Đành thôi vậy tháng mười buồn tưởng niệm
Vàng mướp rơi thu cũng đã sang mùa
Thao thiết gọi một lần thôi kỷ niệm
Giờ cũng thành mây trắng lỡ làng trôi
Gửi cho em màu vàng xưa của nắng
Cõi tình tôi đã tàn úa phai màu
Hoa mướp rụng nhắc một thời xa vắng
Chiều tháng mười xin gọi khẽ tên nhau…