NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH


những bài thơ ban mai
 
1.
Ngày thức dậy bằng bài ca phiêu lãng
Thời gian vừa gõ cửa giục tôi
Ô bước chân sẽ cùng theo ánh sáng

Bóng tối đã chìm trong mầu lá úa
Niềm vui mở ra từ cánh hoa vàng
Quay về phương Đông nương tựa

Gió sẽ thổi lên xanh
Nơi những lời anh nói
Em đang nghe từ phía ấy, bình minh

 
2.
Đang mở ra những ô cửa sổ
Đang thức dậy. Con đường. Nhà. Phố
Dưới bước chân đang gần lại của ban mai

Đang mở ra những điều tôi thấy
Đang mở ra trang giấy
Dưới bước chân đang gần lại của tôi

Dường như
Đó là những bước chân
Đang đi dần tới hạnh phúc

 
3.
Dè xẻn với, ban mai ơi
Đừng bung ra hết nắng
Đừng vội vã pha hết mầu trời
Một chấm tôi. Dù nhỏ…

Hãy chậm lại. Đừng soi hết long lanh
Còn vô cùng những bước đi trên đất
Đừng mở hết những con đường buổi sớm
Những bước tôi. Dù chậm…

Bằng niềm vui riêng của mình
Mở những ban mai bất chợt
Xin đừng nói gì với tôi về con đường phía trước…

 
Cũng đừng nói gì về ngày mai
Xa hơn nữa, tương lai
Sao cứ nói hoài điều chưa có thật

Cũng đừng nói về ngày cũ
Nó đã ở ngoài những phút giây
Nó đã là giấc ngủ

Ngay nơi dấu chấm này. Tôi chỉ muốn nói về chữ viết hoa sau nó
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Thị Khánh Minh