NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

 

Đường Mộng

 

Theo ánh trăng tôi đi

Dòng đêm xô sóng ngược

Đi. Đến khi trăng về

Mộng vẫn còn phía trước

 

Theo mộng hoài tôi đi

Quanh co đêm bịt mắt

Xa gần bóng giấc mơ

Chơi trò tôi cút bắt

 

Trăng đùa, chơi bóng ảo

Đường mộng khói như tơ

Một hình nhân ngã xuống

Bóng nhập vào. Ngu ngơ

 

Nằm yên con bóng mệt

Vuốt mặt lạ da quen

Gọi người thêm một tiếng

Nặng thêm, một bóng chìm


Ném Buồn
 

Ném buồn lên thinh không

Nghe trời xanh chật lại

Ném dặm đường xa ngái

Buồn cổ thụ xanh um

 

Ném ngọng nghịu yêu thương

Câu thơ buồn chín tới

Ném buồn theo gió thổi

Chĩu nặng những vai chiều

 

Ném con mắt đìu hiu

Ngày long đong chìm nổi

Ném buồn vào bóng tối

Nghe đêm dầy mênh mông

 

Ném buồn vào phố đông

Nhìn người ta bỗng thấy

Mình đi giữa đồng không

Ném buồn vào tôi vậy

Trăm gai cây xương rồng

 

Đêm Ngó Nhau

 

Cái đỉnh để ngó xuống

Nhọ đen một thềm khuya

Cái đỉnh để trông lên

Một nấm trời xanh mộ

 

Hai đầu hai con mắt

Lệ rơi không tới đất

Hai đầu hai con mắt

Lệ cong trời móc câu

 

Câu một con bóng chìm

Câu một bè mây nổi

Câu hai ánh nhìn đêm

Rộn ràng thiên địa nối

 

Dỗ Ngọt

 

Thôi trái tim cỏ non

Nắng đã già trên đầu

Sương đã tàn trên ngọn

Đập chi hoài nhịp đau

 

Thôi trái tim thủy tinh

Đựng chi buồn quá lửa

Cứ vỡ đi, cứ vỡ…

 

Thôi trái tim thịt xương

Cứ đập đi mà quên

Cứ đập đi, mà tin…

 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Thị Khánh Minh