NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH


Tỉnh Dậy Sau Cuộc Mổ

 
Tôi nằm trên chiếc giường đẩy
Chênh vênh đường cong ánh nhìn
Ngày chếch nắng. Bóng nghỉ ngơi của tàng cây bên cửa sổ
Trong tay tôi hơi ấm của chiếc tượng Phật Bà màu san hô đỏ
Nơi chiếc ghế nệm nâu. Con trai tôi ngồi. Chờ đợi. Không sao không sao đâu mẹ…
Nơi nương náu bàn tay nắm lại. Không sao không sao đâu em…
Anh nói sẽ đọc bài kinh cầu an
Anh nói sẽ đọc bài thơ em thích. Về biển
Có cánh buồm đỏ đang chở về những giấc mơ
Hải âu rít trắng chiều. Con sóng xanh. Vỗ mãi
 
Nỗi sợ hãi tôi trốn vào. Lời kinh theo đi… theo đi…
Sóng nhỏ dần nhỏ như tiếng nói thầm
 
Và thuốc mê tan vào những dòng sông mảnh mai chằng chịt
Nhanh hơn là tôi biết…
 
Tôi tỉnh dậy nỗi sợ ập tới
Chợt nhớ giờ vòm cây mở rộng hơi đêm
Cho những con chim bên thềm nhà tôi đi ngủ
Biển đã ngủ cùng cuộc mổ cũng thức dậy
Cơn đau vỡ sóng
Những đoá hướng dương sáng một khung cửa tối
Những ánh mắt âu lo thân thiết. Nhìn tôi
Và tôi biết. Tôi đã trôi qua vết cắt bằng sự chờ đợi của những trái tim
Tôi đi qua con đường mê bằng ánh mắt lời kinh thắp sáng
 
Tôi nằm trên chiếc giường đẩy
Chênh vênh đường cong ánh nhìn
Ngày chếch nắng. Bóng nghỉ ngơi của tàng cây bên cửa sổ
Trong tay tôi hơi ấm của chiếc tượng Phật Bà màu san hô đỏ
Nơi chiếc ghế nệm nâu. Con trai tôi ngồi. Chờ đợi. Không sao không sao đâu mẹ…
Nơi nương náu bàn tay nắm lại. Không sao không sao đâu em…
Anh nói sẽ đọc bài kinh cầu an
Anh nói sẽ đọc bài thơ em thích. Về biển
Có cánh buồm đỏ đang chở về những giấc mơ
Hải âu rít trắng chiều. Con sóng xanh. Vỗ mãi
 
Nỗi sợ hãi tôi trốn vào. Lời kinh theo đi… theo đi…
Sóng nhỏ dần nhỏ như tiếng nói thầm
 
Và thuốc mê tan vào những dòng sông mảnh mai chằng chịt
Nhanh hơn là tôi biết…
 
Tôi tỉnh dậy nỗi sợ ập tới
Chợt nhớ giờ vòm cây mở rộng hơi đêm
Cho những con chim bên thềm nhà tôi đi ngủ
Biển đã ngủ cùng cuộc mổ cũng thức dậy
Cơn đau vỡ sóng
Những đoá hướng dương sáng một khung cửa tối
Những ánh mắt âu lo thân thiết. Nhìn tôi
Và tôi biết. Tôi đã trôi qua vết cắt bằng sự chờ đợi của những trái tim
Tôi đi qua con đường mê bằng ánh mắt lời kinh thắp sáng

Nhịp Xanh Giấc Mơ
 
Trong mơ tưởng của tôi
Âm thanh những sợi mỏng nhịp nhàng. Neo trên cùng một nhịp. Ngày và Đêm. Giấc mơ và thành tựu. Anh và em
 
Trong mơ tưởng của tôi
Ánh sáng rực rỡ sóng, run trong ngực viên đá bổn mạng đại dương xanh. Nhốt vào sâu thẳm những tiếng đập sóng gió. Tôi trôi. Phập phồng điểm hẹn.
Nhịp xanh trái tim đẩy dòng chảy thời gian rộn ràng trong mạch máu.
 
Trong mơ tưởng của em
Thương khó một mùa gặp gỡ. Dẫu bước chân em giờ như chiếc lá khô lăn theo năm tháng. Mộng mơ là cuống mỏng manh. Nuối nhìn mắt gió
 
Trôi về phía giấc mơ
Ngừng lại ở con đường. Nơi cuộc sống chia ly chưa có tên. Và, trong ký ức ngày mai, một hò hẹn giữa trời xanh Sài Gòn tuổi trẻ. Em sẽ nói với anh điều có nghĩa nhất trong cuộc đời, một điều nghĩa lý ngây thơ,
 
Là tình yêu vĩnh cửu,
Là thời gian không trôi,
Là hẹn hò, không bao giờ trễ.

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn Thị Khánh Minh