TUYỀN LINH
Đà Lạt Mưa Ngâu
Hình như ai khóc bên trời
Ngưu Lang Chức Nữ một đời nhớ nhau
Ngồi nhìn từng giọt mưa sầu
Em ơi, Đà Lạt gởi đâu buồn nầy ?
Tháng bảy xa quá tầm tay
Lệ em là giọt ngâu đầy không gian
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Nghe trong sâu thẳm võ vàng hồn ta
Mưa thấm lạnh…mưa nhạt nhòa
Mưa qua góc phố, mưa òa trong tim
Gõ lên âm sắc không tên
Rung từng cung bậc thấm lên tâm bào
Mưa lắc thắc…mưa lao xao…
Mưa bay lấm tấm mưa vào vực tâm
Nghe tình cột buộc trăm năm
Mà sao lệ vẫn nhỏ thầm đợi nhau ?
Thời gian như đã ngã màu
Tuổi trời chừng cũng qua mau một đời
Ngồi nhìn những hạt mưa rơi
Em ơi, Đà Lạt muôn đời mưa ngâu ?
2011
Một Tôi Cổ Tích
ngồi đây níu lá níu hoa
níu trời Đà Lạt, níu mây xa ngàn
níu sợi tình thắt dở dang
níu tôi cổ tích dặm ngàn ngùi trông
tay nâng chén rượu bên lòng
chờ cơn độc ẩm cạn dòng máu trôi
giọt nào lắng đọng đêm thâu
giọt nào tan loãng trên môi kết nguyền
lỡ rồi rệu rã phận duyên
xin cho trả lại thuyền quyên lời tình
mai về di giữa đồi xanh
đành thôi rao bán cuộc tình nhân gian
giữa trời Đà Lạt sương ngàn
một tôi cổ tích muôn vàn thấm đau
ôi thôi, trăm sắc ngàn màu
nhân gian huyền ảo lần đâu bến bờ !
Hình như ai khóc bên trời
Ngưu Lang Chức Nữ một đời nhớ nhau
Ngồi nhìn từng giọt mưa sầu
Em ơi, Đà Lạt gởi đâu buồn nầy ?
Tháng bảy xa quá tầm tay
Lệ em là giọt ngâu đầy không gian
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Nghe trong sâu thẳm võ vàng hồn ta
Mưa thấm lạnh…mưa nhạt nhòa
Mưa qua góc phố, mưa òa trong tim
Gõ lên âm sắc không tên
Rung từng cung bậc thấm lên tâm bào
Mưa lắc thắc…mưa lao xao…
Mưa bay lấm tấm mưa vào vực tâm
Nghe tình cột buộc trăm năm
Mà sao lệ vẫn nhỏ thầm đợi nhau ?
Thời gian như đã ngã màu
Tuổi trời chừng cũng qua mau một đời
Ngồi nhìn những hạt mưa rơi
Em ơi, Đà Lạt muôn đời mưa ngâu ?
2011
Một Tôi Cổ Tích
ngồi đây níu lá níu hoa
níu trời Đà Lạt, níu mây xa ngàn
níu sợi tình thắt dở dang
níu tôi cổ tích dặm ngàn ngùi trông
tay nâng chén rượu bên lòng
chờ cơn độc ẩm cạn dòng máu trôi
giọt nào lắng đọng đêm thâu
giọt nào tan loãng trên môi kết nguyền
lỡ rồi rệu rã phận duyên
xin cho trả lại thuyền quyên lời tình
mai về di giữa đồi xanh
đành thôi rao bán cuộc tình nhân gian
giữa trời Đà Lạt sương ngàn
một tôi cổ tích muôn vàn thấm đau
ôi thôi, trăm sắc ngàn màu
nhân gian huyền ảo lần đâu bến bờ !