NGUYỄN VĂN THƠ
(TUYỀN LINH)


Du Xuân
Thảo Cẩm Viên Sài Gòn


Đầu Xuân đi dạo Cầm Viên
Xem nai, xem cọp - xem hiền, xem hung
Xem người cười nói lung tung
Xem ai là kẻ bán buôn má hồng?
Xem phường quất ngựa truy phong
Xem cho rõ mặt đàn ông, đàn bà?
Thì ra mới biết chăng là
Đàn ông cũng lắm, đàn bà cũng ghê!

Kìa là cậu ấm đang “phê”
Nọ thì mấy cặp má kề, môi hôn...
Thề non hẹn biển dập dồn
Sợ thời gian ít, mất toang miếng mồi
Góc đây lại một cô ngồi
Đợi ai mà thấy buồn rầu héo hon?
Nầy cô ! với trái tim non
Về đi ! kẻo lỡ thành hòn vọng phu
Yêu đương ? Âý chốn ngục tù!
Sá chi cái thứ tình “xù” mà mơ
Lại kìa ! ai giống nhà thơ
Thất tha, thất thểu, mơ mơ...màng màng...
Sẵn chân bước tiếp theo chàng
Hỏi ra mới biết hẹn nàng chốn đây
Nàng thì góc biển, chân mây
Chàng thơ thẩn mãi từng ngày...ngày qua...
Bình minh cho đến ác tà
Biết bao là cảnh đi qua mắt mình
Buồn cười anh thợ chụp hình
Chụp chi cái cảnh chung tình, ấy nguy!
Mai đây cảnh ở, người đi
Vai kề, má áp còn gì nữa đâu.
Cái tuồng dâu bể...bể dâu...
Sờ sờ trước mắt, xa đâu chẳng nhìn
Nầy anh ! anh thợ chụp hình
Xin anh chỉ chụp một mình “thú” thôi
Kiểu đi, kiểu đứng, kiểu ngồi
Cho bao con thú trong lồng sắt kia
Thú tuy không biết hơn , thua
Thua người tráo trở, không thua nghĩa tình.
Xin anh chớ có coi khinh
Thú, Người - Người, thú biết bình sao đây?

Anh nên dạo hết chốn nầy
Rõ ra mới biết rằng đây chốn nào!

Đà Lạt Lập Xuân

Tháng chạp, tôi dạo phố phường
Ngắm trời mây nước, đón hương xuân về

Anh đào nhoẽn nụ hồng khoe
Rợp trời Đà Lạt như e ấp tình
Mimosa cũng trở mình
Nhẹ đưa hương sắc cười tình trời mây
Dã quỳ lãng vãng còn đây
Trạng nguyên lưu luyến mừng ngày lập xuân
Tuy xa mà lại thành gần
Các em Hồ Điệp, Mẫu Đơn, Cát Tường
Cũng về hội tụ vui xuân
Chuyện trò cùng với giọt sương giọt tình
Tiện chân xuống dốc Hòa Bình
Một rừng hương sắc lung linh góc trời
Thủy Tiên, Cẩm Chướng, Lay ơn
Ly ly, Chuỗi Ngọc, Ty gôn chào mừng
Hồng Tỷ Muội lại mỉm cười
Với tôi như thể tìm nơi giao tình
Phải chăng tôi đi một mình
Nên hoa cảm thức tiếng tình yêu qua?
Lòng đang còn xót còn xa
Khiến tôi ngơ ngẩn nhìn hoa bồi hồi
Dậy trong tiềm thức xa xôi
Hỡi ơi bèo dạt hoa trôi trăng tà!

Dẫu câu lục bát đậm đà
Cũng không nói hết tình hoa, tình người!

Lục Bát Hồn
 
XA

Xa rồi, phải vậy không em?
Giọt sương trĩu nặng bên thềm chực rơi
Tết về mà lạnh môi cười
Hồn treo núi Nhạn, mắt ngùi dặm xa
Nhìn lên hỏi đám mây qua
Chim bay nẻo ấy hồn sa chốn nào
Sao tình nghe quá hư hao
Trùng dương cách trở làm sao kiếm tìm 

Nghe như xa mãi… xa thêm…!
 
CHỜ

Ừ thôi, người đã xa người
Giữ chi một sợi tơ trời mỏng manh
Tấn tuồng đến lúc lặng thinh
Là khi hí viện khép niêm cánh gà
Hồn tôi ngọn cỏ sương sa
Thân đơn rã mục, Ta Bà hẹn trông
Tiếc gì một giọt mưa đông
Mà nghe ngóng mãi cho lòng ngẩn ngơ

Còn đâu mà đợi mà chờ!

TRẢ

Thôi thì… thôi thế mùa rơi
Tôi theo mây gió về trời tìm quên
Chỉ xin một chút bình yên
Mai kia mốt nọ đừng phiền đời nhau
Trả người chút nắng xôn xao
Chút phu thê ấm cất vào Đại Nam
Bây chừ tôi cuối dặm đàng
Tai nghe văng vẳng cả ngàn vọng âm

Trả người một tiếng vô ngôn

GIÃ

Lặng nhìn thiên hạ đua chen
Khen ai khéo vẽ bức tranh luân hồi
Chừ tôi cổ tích phận tôi
Hắt hiu bến mộng, ngậm ngùi giấc khuya 
Cổ xe chiều đã tàn phai
Xót thân tuấn mã thương nài dặm xa
Buông cương thôi…đến Ta Bà 
Cho hồn theo cánh mây là đà bay

Trăm năm xin giã cuộc nầy!

Ba Mươi Tết

Tôi đi dưới trời 30 Tết
ngổn ngang trong đầu đủ thứ buồn, vui
Tôi vào trong chợ Vũng Liêm để thấy lại tôi
hơn 6 năm trải dài cuộc sống
Tôi nhìn phiên chơ 30 Tết bày bán đồ tràn ngập
hối hả, lấn chen, mời mọc, trao hàng…
Tôi liên tưởng đến tôi những năm tháng đi hoang
kiếm sống bằng những ký âm cung bậc
 
Cần câu cơm của tôi là một cây đàn cà gật
đã cũ mèm nên đôi lúc “ ba gai “
Tôi vật lộn với đàn để so lại phím dây
Do, re, mi, fa… sao cho chuẩn xác
Tôi vận dụng chất xám theo từng nốt nhạc
để cho vừa lòng tôi và ưng ý khách hàng
Nhạc nhẹ trữ tình, nhạc sến, bolero
loại nhạc nào tôi cũng “ phải “ phổ hết
Khách hàng của tôi là những Nhà Thơ
không phải ai cũng dễ nết
nên nhận đồng tiền đôi lúc cũng toát mồ hôi
Tôi tự hỏi tôi
 có nên áp dụng cuộc chơi theo cách nầy không?
Cách mà chợ đang bày bán
được giá bán, không được giá cũng bán
miễn sao có chút tiền lời là được
để bịt miệng cơm, áo, gạo, tiền đang chèo réo dài hơi
Ở đây, không có bản ngã nhưng có bản năng
Ôi, âm nhạc của tôi cái nào phải chọn!?
 
Tôi rời chợ về nhà, cõng trên lưng nỗi thất vọng
Nhìn lên trời, muốn hỏi phải làm sao?
Đáp số chưa ra, thì bao tử đã gào
Tôi quýnh quíu…ôm vội đàn, gảy do,sol, re, mi
 
Chiều nay phải giao hàng
Tôi không được quyền suy nghĩ
                                                                                                         
Nhưng không, dù đói, tôi vẫn cứ là Tôi…!?

 

  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn.V.Thơ (Tuyền Linh)