NGUYỄN VĂN THƠ
(TUYỀN LINH)


Em ơi, Thu !
 
Nắng vàng hanh hảnh trên cây
Tình theo xác lá vàng bay mất rồi
Thu về trên mắt trên môi
Trên bao kỷ niệm một thời tôi, em
 
Trăng Thu trải lụa bên thềm
Lao xao hồn liễu, lênh đênh phận thuyền
Em chừ biền biệt nỗi riêng
Nhìn trăng lịm ngất giữa thềm phù vân
 
Tôi chừ có cũng như không
Cái thân đầu núi, cái hồn đầu sông
Thu về trời đất mênh mông
Hỡi ơi nhân ảnh ngùi trông mù mù
 
Thu ơi, sao đọng giọt buồn
Sao trong khóe mắt còn sương cuối trời
Lá vàng bao chiếc rụng rơi
Lá rơi kín hết nẻo đời tôi chăng ?
 
Phải chi ôm được vầng trăng
Tôi về nâng cốc trăm năm hẹn thề
Bây chừ liễu khuất sương che
Con đường phía trước bốn bề oái ăm
 
Trăng Thu xa ngút chỗ nằm
Lòng Thu chừng cũng khuất tầm nhân gian
Câu thơ rồi cũng lỡ làng
Em ơi, Thu biếc về ngang lưng trời !
 


Thu Vàng Rụng Kín Tương Tư
 
Chập chờn trong giấc chiêm bao
Nghe như tình lại đi vào hư không
Thu vàng lã ngọn phù vân
Ước mơ vừa chớm bỗng dần ra đi
 
Trời làm vần vũ từ khi
Cỏ nằm đợi nắng, sương thì chưa tan
Ươm bao nhiêu giấc mơ vàng
Rồi ra cũng chỉ là làn gió bay
 
Nghiệp còn nặng nợ trả vay
Nên đường tình ái chất đầy gian nan
Gút tình mở mãi chưa xong
Làm sao thuyền mộng thẳng đường ruổi rong
 
Lầu chiều vẫn luyến ánh hồng
Nhưng hồn mắc cạn giữa dòng đời trôi
Thu vàng rụng kín tương tư
Biết bao giờ mới cho đời nở hoa !
 
 
 
 
 
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn.V.Thơ (Tuyền Linh)