NGUYỄN VĂN THƠ
(TUYỀN LINH)


Phố Xưa Đà Lạt Ngâu Về
 
Anh ngồi quán cóc phố xưa
Nhìn ngâu lắc thắc giọt dài mái hiên
Rung lên cung bậc nỗi niềm
Chập chờn đáy cốc in hình bóng em
 
Cà phê từng giọt phin đen
Quánh vào hồn mộng soi tìm dáng xưa
Niềm đau nghe đã dư thừa
Nỗi buồn chừng cũng muối dưa từng ngày
 
Phố xưa Đà Lạt mưa bay
Mưa hay nước mắt rơi đầy không gian
Tận cùng nỗi nhớ mùa sang
Thắp lên hoài niệm võ vàng hồn đau
 
Paris – Đạt lạt…bao lâu ?
Nhìn thời gian gội mái đầu mà thương
Bây giờ tóc đã pha sương
Phất phơ hồn mộng vấn vương đợi tình
 
Rã rời trong cõi nhân sinh
Đưa tay hứng giọt phù sinh giữa trời
Mưa ngâu rơi mãi…mãi…rơi…
Tình anh vẫn mãi nổi trôi theo mùa
 

Phượng Tím Đà Lạt
 
Em về Đà Lạt sáu hai ? (*)
Điểm tô nhan sắc buộc cài nhân gian
Em qua khắp phố khắp làng
Khiến bao du khách ngỡ ngàng sắc hoa
 
Em không là tím hoa cà
Cũng không tím Huế mà là tím…thương
Tôi xin một chút hoang đường
Mai xa Đà Lạt còn vương vấn tình
 
Sắc hoa màu tím lung linh
Đi vào tâm thức như mình với ta
Đà Lạt muôn sắc ngàn hoa
Nhưng em dị biệt nhìn là rất riêng
 
Chút tình lãng mạn không tên
Cái màu dễ nhớ khó quên mất rồi !
Tím e ấp, tím cả trời
Mai xa Đà Lạt đầy vơi nỗi niềm
 
Tôi từng qua cả trăm miền
Vẫn lưu luyến mãi vùng thiêng đất nầy
Màu hoa phượng tím còn đây
Cánh hoa nhỏ ấy chứa đầy chiêm bao
 
 
(*) Cây phượng tím do kỹ sư Lương Văn Sáu ( Hội viên Hội hoa hồng Pháp ) đem về Đà Lạt gầy giống năm 1962.
 
 
 
 
 
 
 
 
 
   
 
 
 
 
 
 
 
 
 
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn.V.Thơ (Tuyền Linh)