NGUYỄN VĂN THƠ


Tâm Sự Với Cây Đàn (*)
 
Ta không hiểu đàn với ta hạp số ?
Cớ tại sao ta gãy cánh tay nầy
Trời bắt phạt vì đa đoan tình lỡ
Hay tại ta hờ hững với phím dây
 
Trong hữu hạn, ta gẫy đàn…đàn có
Âm thanh trầm…từng giọt lệ ta rơi
Bây giờ đã mất đi bàn tay trái
Có còn không trong vô hạn…tiếp lời ?
 
Lời ta đó, lời tình buồn vạn kiếp
Từ Xuân qua, Hạ lại, đến Thu, Đông
Bốn mùa của đất trời đầy cung bậc
Ta và đàn hòa quyện với bão giông
 
Ta và đàn tuy là hai mà một
Cặp phạm trù trong thế giới khách quan
Như hữu hạn luôn nằm trong vô hạn
Buồn biết bao khi ta phải xa đàn !
 
Ta muốn gởi chút tơ lòng sương khói
Về trời Tây, thế giới của người tình
Tay ta gãy khiến tơ chùng phím lạc
Đàn lẻ đôi nên đành phải lặng thinh ?
 
Đời vẫn thế, không không… rồi có có…
Ta và đàn nếu có chắc sẽ không
Thế mới biết, đàn với ta là một
Có hai ta, đâu lỗi phím tơ chùng  ?
 
 30.5.2013
 
(*) Để nhớ ngày bị tai nạn xe húc gãy tay(22.5.2013)
 
 

Mưa Giông Đà Lạt
 
Một cơn thịnh nộ ập dồn
Tức thì mây đặc ùn ùn kéo qua
Sáng trời tia chớp gần xa
Thình lình Đà Lạt vỡ òa cơn mưa
 
Trốn đâu vạt nắng giao mùa ?
Để mưa tác quái hơn thua đất trời
Phố phường dường cũng tả tơi
Kéo theo bao nỗi đầy vơi tình người
 
Sự đời kẻ khóc người cười
Một ta Đà Lạt rã rời phận đau
Mai đi xa…biết ngày nào
Trở về Đà Lạt xôn xao lời tình
 
Hay là phận bạc lênh đênh
Con đường phía trước gập ghềnh nổi trôi
Dặm dài mỏi gối mòn hơi
Đâu là bến đỗ cuối đời ăn năn
 
Vang hoài chi tiếng vô thanh
Hồn ta nốt nhạc trầm nhanh lạc cầm
Nén đau những vết đau thầm
Để nghe Đà Lạt nẩy mầm phong ba
 
Ngồi nhìn Đà Lạt mưa sa
Kéo theo giông lốc đi qua hồn mình
Còn chăng? Vỡ bóng tan hình ?
Mưa giông Đà Lạt rập rình mãi sao !
6.2016
  Trở lại chuyên mục của : Nguyễn.V.Thơ (Tuyền Linh)