NGUYỄN XUÂN THIỆP
tiếng chim & đôi mắt
tiếng chim. tiếng chim
trên cành bàng
một sáng mùa thu
ngồi bên khung cửa lớp học
cô bé chợt nhìn lên
bầu trời cổ tích
đôi mắt. và tiếng chim
từ đó. nằm trong bóng lá
tôi làm tên hề của tranh chagall
leo lên cây
hái được
và
mang theo
trong hành trang. rách rưới. đời mình
làm người nghệ sĩ troubadour
chiều. trên quảng trường thời đại
ngồi ôm đàn
hát
bên chiếc nón
có những đồng quarter
và tờ bạc lẻ
cùng với tiếng chim
và đôi mắt
ngày nào
trong vườn tượng mai chửng
nhớ bạn ra đi vào tháng 9
sẽ về đứng
cùng đá và cây. trong vườn tượng
rạng rỡ cười
tháng chín. chim như mây
những bầy sao trên đồng cỏ
khoảnh khắc. cùng tấu khúc ca ngợi niềm vui. của
đất và người
symphony số 9
như hoa của đá. nước mắt cây
đừng khóc. em đừng khóc
trời nổ cơn giông
cho một ngày đã qua
vệt nắng chiều nay
chiều nay
một mảng nắng
bay lạc vào sân
khiến lòng chợt vui lên
như khi nghe tiếng cười của trẻ
biết mùa xuân đang trở về
bầy chim trốn rét cũng đã trở về
người thi sĩ
với túi bản thảo
và cây đàn gỗ. xưa
cũng đã trở về
dưới mái nhà
nghe bếp lửa. reo
nụ cười. của mẹ
ôi. vệt nắng chiều nay
sao thân yêu thế
một mảng nắng
bay lạc vào sân
khiến lòng chợt vui lên
như khi nghe tiếng cười của trẻ
biết mùa xuân đang trở về
bầy chim trốn rét cũng đã trở về
người thi sĩ
với túi bản thảo
và cây đàn gỗ. xưa
cũng đã trở về
dưới mái nhà
nghe bếp lửa. reo
nụ cười. của mẹ
ôi. vệt nắng chiều nay
sao thân yêu thế
bếp chiều
cháy. trong vườn lãng quên
chiều nghiêng đốm lửa
người tù xa lâu năm. trở về
bên mái nhà. và bờ ao
mùa thu. tàn ố
khòm lưng. nấu bát cháo ngoài hiên
nấm mộ đá ong
dế khóc
mặt trăng. đầu ngọn khô
mai sau
đôi khi. anh nhớ
những giọt mưa
rơi trên dòng sông quạnh
bóng nắng. bên thềm nhà
tảng đá. và khóm lau gầy
mặt trăng. màu xanh. một thuở
trên đầu ngọn khô
và bóng quạ
trước nấm mộ. edgar poe
bên gốc sồi già
ôi. nhớ
nhưng không nhớ
thuở là người
trên mặt đất trần gian