NGUYỄN XUÂN THIỆP
người về. quán cà phê xưa
lặng nghe
tiếng còi tàu
buổi chiều
âm vang qua khu rừng natick
những chiếc lá trên cây
bắt đầu vàng
người trở về
mùa thu
quán cà phê starbucks
tượng hình
một bóng
bên góc tường. đá. xanh
đơn khúc dưới trăng
đi dưới trăng
moonlight sonata
nói chuyện với người
như chợt nghe tiếng sóng biển. dội vào bờ
thuỳ dương cát trắng. nha trang
làn da ai ươm nắng. mùi muối đậm. mê ly
và nghe
tiếng mưa. trên mobil home
mùi cà phê buổi sáng
những con chim làm tổ dưới mái hiên nhà
hạnh phúc
như bông loa kèn nở
đơn khúc
chiều nay
đi dưới trăng. một mình
một mình
hát
như tiếng con ve sầu mùa hạ
chợt vang lên trong vòm cây
chiều. vẫn siêu thực. chiều
em có nghe
này em có nghe
vẫn tiếng còi tàu
buổi chiều
âm vang qua khu rừng. natick
những cánh dã quỳ tứa máu. run rẩy
không ai về lại quán cà phê xưa
nơi khung cửa
con bướm monarch. nhìn thấy trong giấc mơ nào
đang vỗ cánh
gây ra những chấn động. màu hổ hoàng
trên phế tích. mùa qua
anh thấy mình ngồi
đốt lại đống lửa
lá thông khô
những khuôn mặt bạn bè. chợt hiện
đinh cường. lê uyên phương. phùng văn hưởng
thanh sâm
và tiếng ai
gọi mình trong gió
thiệp ơi. thiệp ơi
về đi
chiều. vẫn siêu thực. chiều
trà hoa. Camellia
xin đốm tuyết dưới trời thu hạ
hứng giọt máu từ cườm tay
bình minh
chợt tím một bông trăng tình sử
hương tóc ai. anh thở với cây rừng
một lần chân đã rời xa
anh mơ qua cầu gỗ lim
tìm câu ca dao cổ
bỗng quẹo. gặp camellia
ngỡ hoa trà ngày xưa anh hái
trong máu, và bùn. chiêm bao