NHẬT QUANG
TRẦM KHÚC ĐÔNG BUỒN
Trái tim lãng du
Đêm quỳnh hương vườn trăng tan mộng
Từ môi em thơm ngần mùa lá rụng
Bâng khuâng nghe gió Đông chạnh lòng
Đàn đêm rung lẻ loi
Âm vực sầu lên tiếc nuối
Ta ngồi đếm từng giọt thinh không
Cho áng thơ buồn trăn trở
Mùa về trên phiến lá
Rưng rưng trầm khúc Đông buồn
Nắng cuối mùa có hong xanh màu mắt nhớ?
Âm ba còn vọng tiếng lá Thu gầy trong mưa
Còn chút gì để nhớ để quên
Lời thở dài vương trong buốt giá
Ta níu lại chút hình hài
Trên phím đời còn mênh mang buồn tênh.
NIỆM KHÚC THU
Se se mùa Đông tới
Gió lạnh vương vai người
Con đường xưa chiều lá đổ
Nắng còn hong màu tóc em xanh?
Ngày về ngang phố cũ
Hiu hắt tiếng Thu buồn
Mùa xa lắm, còn chôn bao ước hẹn…
Giờ đêm trăng vàng khóc lẻ loi
Mùa Thu heo hút
Tóc em vướng ngang trời
Để một người mãi ngồi ôm dĩ vãng
Con phố gầy run rẩy chiều Đông
Bước đêm chùng giá lạnh
Ngọn đèn nghiêng xô dạt bước chân
Đã mịt mù lối xưa quên dấu
Còn ta - Sài Gòn đếm nhịp chông chênh.
Nhật Quang