NHẬT QUANG


Bâng Khuâng Mùa Hạ Cũ

Nắng Hạ vàng nhẹ rơi thềm vắng
Em có nghe tiếng ve nức nở khúc biệt ly?
Từ độ em xa mái trường
Cánh phượng buồn rưng rưng
Gió mây hững hờ trôi trên lối về bằng lăng tím
 
Giờ em về phương trời nao?
Những chiều Hạ mưa giăng ngập phố
Dưới hiên xưa bụi thời gian xóa mờ kỷ niệm…
Ta ngơ ngác tìm màu áo lụa trắng trinh nguyên
Từ thuở tóc nhung mềm, mắt biếc
 
Ta vẽ em trong khoảnh khắc vu vơ
Gởi hồn thơ vào những ngày xa cách
Nghe tiếng tự tình…
Sâu thẳm trong trái tim nồng say
Nghe mưa Hạ buồn như lời than thở
 
Hàng ghế đá bâng khuâng mùa Hạ cũ
Ngày tháng xa, em còn nhớ mái trường xưa?
Cánh phượng hồng nghiêng bay
Gió đong đưa đầy sân vạt nắng lụa
Giờ mình ta ôm nỗi nhớ nào nguôi.
 
Xuân Thì Rạo Rực Duyên Tơ

Lênh loang giọt nắng bên thềm
Vàng lên nhánh tóc hong mềm vai xuân
Lụa nghiêng cánh gió trong ngân
Mắt nồng nàn ngát xanh ngần hương non
 
Nõn nà ngực đẫy nét son
Đương thì rạo rực, khát mòn duyên tơ
Môi thơm nụ hé xuân mơ…
Đa đoan nhắp vội đêm vờ vật yêu
 
Run run tim vấp tình xiêu
Nhánh tương tư rụng cô liêu ngập lòng
Buộc nhau chặt mối chỉ hồng
Nổi lênh duyên phận cầu mong ý trời.

  Trở lại chuyên mục của : Nhật Quang