NHẬT QUANG

 
Đêm Sài Gòn Nỗi Nhớ
 
Bước chân lặng thầm
Rã rời, lê thê nỗi nhớ
Đêm Sài Gòn
Hanh hao kỷ niệm...
Còn vương trên lá me xanh
Ánh đèn khuya 
Ngoằn nghèo con phố nhỏ
 
Đêm tĩnh lặng
Gót chân đếm từng nhịp thở
Nghe bồi hồi...
Xao xuyến thời gian qua
Giá như, nhà em còn mãi xa
Để mơ ước...cho một lần hạnh ngộ
 
Khung cửa nhà ai
 Ánh đèn vàng võ
Cứ ngỡ dáng em còn đó
May lại những mảnh vỡ yêu thương
Đêm vào Thu
Ánh mắt chợt vấn vương
Cánh lá chao nghiêng, rơi trên thềm vắng
 
Đêm Sài Gòn
Ánh trăng khuya lạnh
Tiếng đàn đêm
Trầm lắng những niềm đau
Ly cà phê
Tí tách từng giọt sầu
Mắt hoen mờ
Dõi xa những vì sao rụng vỡ
 
Sài Gòn ơi !
Những đêm dài trăn trở...
Tiếng thu buồn
Nghe xào xạc, chơi vơi
Dấu yêu xưa ...
Chập chờn ôm giấc mộng
Để tiếng đêm 
Khắc khoải nỗi lòng côi.
 
              
 
Mắt Nai
 
Xoe tròn mơ mộng mắt nai
Rèm mi cong vút để ai đắm tình
Môi ngoan lúng liếng nụ xinh
Thướt tha dáng liễu, thơ trinh dịu dàng
 
Tim anh thổn thức, rộn ràng
Bấp bênh gối mộng, mơ màng bóng em
Vu vơ, nỗi nhớ dịu êm
Tâm tư vấn vít, khát thèm tiếng yêu
 
Mây vương, gió nhẹ ru chiều
Hồn phiêu lãng đãng, dặt dìu ý thơ
 Mắt nai ơi ! ngỡ là mơ...
Bỗng dưng hồn rớt bên bờ tương tư.

 
  Trở lại chuyên mục của : Nhật Quang