NINH GIANG THU CÚC
 


Phiên Bản

 
Ngày xưa tháng lương đầu con biếu mẹ
Gói trà thơm cùng hộp bánh trung thu
Mẹ mỉm cười mắt thoáng âm u
Mi chớp nhẹ tròng đoanh giọt đọng
Mẹ mãn nguyện bởi vẹn tròn ước vọng
Con lớn khôn xuân sắc mẹ phai tàn
Con lớn khôn giờ khắc của ly tan
Ôi quy luật ai dám nào vượt khỏi
Con đi xa mẹ bao chiều mòn mỏi
Bao đợi chờ trông tưởng dấu chân quen.
Nắng xuống chiều lên nhấp nhỏm sau rèm
Tóc xanh thắm mây trời pha trắng muốt
Mẹ một thuở ôm bao điều mơ ước
Con bây giờ khác trước chút nào đâu
Cũng nhớ thương ray rứt trắng canh thâu
Cũng đau đáu ôm niềm vui hội ngộ
Một phiên bản với bao điều vui khổ
Xưa làm con nay làm mẹ nhiệm mầu
Một nhịp cầu cho hai bến gần nhau
Bến hiếu đạo bờ yêu thương tuyệt mỹ.

 

Giao Thừa Nhớ Mẹ

 
Thèm một giao thừa vang tiếng pháo
Con về bên mẹ đón mừng xuân
Xuân nầy là đã bao xuân nhỉ
Vẫn sống tha phương vẫn hẹn lần
 
Buổi ấy xuân sang mẹ mỉm cười
Bảo rằng con mẹ thật xinh tươi
Thẹn thùng con nép bên vai mẹ
Mẹ biết là con bé “hổ ngươi”
 
Theo chồng con ở nẻo trời xa
Sớm tối nào quên cảnh mẹ già
Hiu hắt trông con ngày tết đến
Một mình thơ thẩn mẹ vào ra
 
Tươi màu hoa cải báo xuân sang
Rực rỡ vườn xưa mai có vàng
Con vẫn đất người cầu cơm áo
Thương mình thương mẹ nghĩ miên man
 
Vẫn một giao thừa mơ tiếng pháo
Mẹ con ta hát khúc sum vầy
Mẹ ơi mơ mãi chưa là thật
Nhắm mắt trào tuôn ngấn lệ đầy
 

Ngày Xuân Nhớ Mẹ

 
Con nhớ ngày xưa cứ mỗi lần
Xuân về lòng lại thấy lâng lâng
Lì xì – mẹ chúc con vui nhé
Mừng mẹ - chén trà con kính dâng
 
Thoắt nhẹ vừa tròn mấy chục năm
Tha phương lòng lạnh buốt như băng
Mỗi khi tiếng pháo giao thừa nổ
Nhớ mẹ nghe đau tận cõi lòng
 
Lòng lại hẹn lòng mong tết đến
Về bên gối mẹ lạy mừng xuân
Áo cơm trói buộc câu hò hẹn
Xuân đến xuân về vẫn bặt tăm
 
Con đã về đây – ơi! Mẹ ơi!
Trào dâng nước mặt mặn bờ môi
Mẹ đâu rồi nhỉ - về thiên cổ
Xuân của đất trời – không của tôi.

 
  Trở lại chuyên mục của : Ninh Giang Thu Cúc