NINH GIANG THU CÚC
Áo Trắng Huế Ơi!
Thương sao những trái tim son
Với triền môi thắm dâng tròn ý thơ
Má hồng căng mọng niềm mơ
Tóc xanh óng ả đón chờ gió hong
Xõa dài nối những nhớ mong
Bềnh bồng mây trải lưng ong sớm chiều
Đài trang bao nét yêu kiều
Ngây thơ nũng nịu chợt xiêu lòng người
Chao ôi! Thấy nét em cười
Nghe như ta thuở hai mươi trở về.
Thư Gửi Người Phương Xa
Tháng năm biền biệt âm hao từ độ Đông Đoài chia cách để rưng rưng hoài niệm cho ai tìm ai trong thăm thẳm chiêm bao.
Quê hương buồn vô hạn từ khi người khăn gói gió đưa qua trùng dương muôn ngàn hải lý – khúc ly biệt năm cung run rẩy, lá cành vườn Ngọc Lan xót xa chiều đưa tiễn bước người…
Sông quê ngăn trở đôi bờ để lỡ làng trầu cau duyên phận, cho kẻ đi người ở ngậm ngùi đỏ mắt ngoái trông nhau.
Điếm cỏ – cầu sương – miền cư trú nửa đời cho kẻ mất gia cư vò võ ăn mày quá khứ trên “thiên đường” đẫm lạnh xứ người, cho dù nghìn tứ muôn chung, khanh tướng cân đai dập dìu ngựa xe võng lọng.
Có còn không, chút lãng mạn xa xưa với cánh thư xanh một thời khói sương lãng đãng: “Quê mình sao nhỉ – buồn lắm phải không? Mùa thu lá vàng cả dòng sông lặng lờ mỗi chiều qua ngõ thảo nào không gợi cho lòng người thiếu nữ thích đi trong mưa, ưa đếm những vì sao trên vầng trời trăng mờ không sáng những nỗi buồn xa vắng”.
Sân ga vẫn lặng lẽ kiên gan cùng tuế nguyệt để chứng kiến bao nỗi oan khiên nhưng con tàu xưa mãi xuôi ngược nơi nao trên vạn nẻo sông hồ.
“Chim xa bầy còn thương cây nhớ cội, người xa người tội lắm người ơi, thà rằng không gặp thì thôi – gặp rồi mỗi đứa một nơi răng đành”
Làm răng đành lòng quay lưng sấp mặt khi lời xưa còn âm vọng dưới trời quê, khi ai đọc cho ai nghe bên triền đồi Hà Khê một chiều tắt nắng. “Khi tình yêu còn ở màu xanh, anh viết thư cho em bằng chiếc bì công sở, có thể là không cần gởi nữa, nhưng bởi vì còn thương nhớ; khổ em ơi, anh độc thoại quá nhiều, khi tình yêu còn ở màu xanh, anh viết thư nhiều nhưng không dám gởi vì tuổi đời niên thiếu ai hiểu cho nhau dù trong thư anh đặt cả chuyện nguyện cầu…”
Chuyện nguyện cầu không thành sự thật để “Tóc mai sợi ngắn sợi dài, lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”.
Thương hoài ngàn năm nên tháng ngày xanh xao vọng tưởng như ngày xưa một lần người đã viết trong thư: “Nhiều chiếc thư ra đi mang theo nỗi hoài vọng để rồi sau đó là những tháng ngày vô vọng, anh không tin rằng có sự thất lạc ở trong đó…”
Đúng như rứa – thư có hề thất lạc cái nào đâu! Mà chỉ có kẻ chủ tâm trong âm mưu chia rẽ… để sự hiểu lầm biến thành lòng kiêu hãnh chẳng ai chịu phân phô nên đôi lứa gãy gánh… chia lìa…
Bốn mươi lăm năm đã trôi qua – thời gian đủ để chúng ta sờn vai bởi gánh đời quá nặng, đủ để chúng ta bạc tóc bởi quy luật của thời gian và đủ lắm rồi những buồn vui phiền muộn, những được mất nhục vinh, những sĩ diện loanh quanh gồng mình phô trương giả tạo – cái ảo ảnh và ảo giác hạnh phúc… phỉnh phờ nhau – bao cụm từ hoa mỹ khi phải oằn lưng “gánh vác giang sơn” bằng tâm cảm của kiếp tội đồ trên đất trích cô liêu.
Mọi hợp tan âu là do số phận – mọi thứ cứ đổ thừa cho số phận là xong bởi cái mang tên số phận có miệng mồm đâu để bảo vệ mình cơ chứ.
Từ miền đất Mẹ có dòng sông nắng đục mưa trong, kẻ viết bài này xin được thay lời người trong cuộc với tư cách bạn bầu thuở đèn sách hoa niên để gởi đến người góc bể chân trời chút nỗi niềm từ lâu nguyện đào sâu chôn chặt… lỡ mai kia ai còn ai mất theo quy luật tử sinh khỏi phải ngậm nỗi đau một đời vì sai cung lỗi điệu… hẹn luân hồi ân nghĩa đáp đền. Xin được chào nhau qua nửa vòng trái đất với lời chúc bình an trên miền cư ngụ. Cố Đô Huế vẫn mãi nhớ người đi và tình cảm của người dân xứ sở vẫn sâu nặng, thủy chung, bền chặt như cửu đỉnh đứng ngàn năm trong Tử Cấm Thành rêu phong lớp lớp.