PHẠM NGỌC SAN
Bâng Khuâng Câu Chuyện Giêng Hai
Bâng khuâng ơi hỡi bâng khuâng
Hình như gió bảo mùa xuân đang về…
Bâng khuâng nắng nhuốm triền đê
Bâng khuâng tà áo đi về bâng khuâng
Bâng khuâng một ánh trăng ngân
Bâng khuâng đêm thoảng hương thầm tóc ai
Bâng khuâng ngày ngắn đêm dài
Bâng khuâng trống hội giêng hai xuân về.
Bâng khuâng rét lộc chốn quê!
để bâng khuâng vớt câu thề!
Trái duyên.
Tháng Ba
Hoa xoan còn tím ngõ xưa?
Tháng ba gió có nhẹ đưa huơng thầm?
Mưa xuân còn có lâm thâm?
Áo thì chẳng ướt, ướt đầm giọt mi?
Lúa non con gái xanh rì
Hoa gạo đốt đuốc lối đi hội chùa.
Con đê mướt gió ngày xưa
lối vòng còn có sớm trưa đi về!
Bây giờ gió lạ đam mê
hoa xoan còn tím, lối đê còn gần.
Bước về, bước bước ngại ngần
Tháng ba xưa đã xa dần lối xưa!
THÁNG TƯ
Mưa tháng tư,
Lưu luyến chút heo may.
Vương hạt bụi xuân, buông giọt tròn của hạ…
Khắc khoải đón đưa, trầm tư, không vội vã… *
Nắng tháng tư,
Ánh vàng kỳ lạ,
Chẳng cháy bừng,
mà nồng ấm, đến tinh khôi… *
Tháng tư
Căng tròn Xao xuyến bồi hồi…
Nồng nàn hơn xuân
Không rực hồng như hạ,
Hút hồn bằng bóng hình quen lạ,
Của Đông, của Xuân, của Thu, của Hạ,
Của ánh hồng thời thiếu phụ chín xuân tươi!
Và của dòng dĩ vãng thoáng nhẹ trôi...