PHẠM NGỌC SAN


Khoảnh Khắc Cuối Năm

 

CÂY BÀNG
 

Mùa đông năm nay rất lạ
Gió Bấc về se lạnh lúc nửa đêm.
Ngày vẫn hanh hao mầu nắng hạ
Tiết đổi mùa Trời cũng nhớ quên!

 

Thơ mùa đông, viết mãi chẳng nên
Chưa hết đông, còn tiếp gì nữa nhỉ?
Cây bàng già, dù già nua cũ kỹ
Vẫn đèo bòng lá đỏ lúc cuối đông.

 

Trải bao mùa mưa nắng bão giông
Bàng già khoác chiến bào năm tháng
Từng xanh mướt dưới trời xuân tươi sáng
Và nâng hồn say lãng đãng sắc thu vàng.

 

Chắt lọc từ đất cằn, dòng nhựa đa mang
Nuôi những mầm xanh hy vọng.
Giữ ngọn lửa hồng khi heo may lạnh cóng
Và thủy chung che bóng mát bình yên.

 

Ennino Thời tiết đảo điên.
Cuối đông rồi bàng vẫn âm thầm giữ sắc đỏ.
Tuổi tác già nua giấu trong thớ gỗ
Lặng lẽ trái mùa giữ mãi nếp xưa qua.

 

CHIỀU ĐÔNG HÀ NỘI
 

Hà Nội ơi! hơi may se mặt phố.
Chiếc lá rơi - đốm nắng đổ
giữa lòng tay!

 

Sóng hồ Gươm mờ ảo bóng sương bay,
Trời trầm mặc, vắng mây trôi nhung nhớ.
Nâng trên tay chiếc lá ríu ran một thủa,
Cảnh sắc đông vây bủa nét trầm tư…

 

Cành khẳng khiu mờ tỏ chốn sa mù,
Thân mốc trắng địa y lên màu xám.
Bức thủy mặc chiều đông sâu lắng,
Lãng đãng mơ hồ nét cũ bóng cố nhân…

 

Gió chẳng một phương,
Tóc liễu thoáng ngại ngần
Phố heo may tô thắm hồng má phấn.
Một nét quen
Thiếu phụ níu tà áo bay lất phất,
Ấp e ngọn gió vô tình…

 

Trên bàn tay chiếc lá bỗng lung linh…
Rét ngọt thế! Ơi, chiều đông Hà Nội!


  Trở lại chuyên mục của : Phạm Ngọc San