PHẠM NGỌC THÁI
Ngôi Miếu Trên Vệ Đường
Con chim tình đã bay đi
Không còn kêu xé trời, xé đất
Khắp không gian bỗng trở nên tươi mát
Tâm hồn ta thanh thoát lại. Điềm nhiên ...
Không cần ái tình nữa, hỡi thế nhân!
Hãy chôn hình hài em nơi nấm mồ dĩ vãng
Cho lòng say với non xanh, biển nắng
Cùng mây mưa, giông bão ngập tim ta
Một ngày mai giữa thế giới bao la
Ta về bên các thi nhân của nước non, xứ sở
Làm ngôi miếu, trên vệ đường vắng vẻ
Người qua còn tưởng nhớ ghé vào thăm
Kẻ thương tình thắp cho mấy nén nhang
Thế cũng đủ sưởi ấm lòng côi lạnh
Cõi trần ai suốt đời trong hiu quạnh
Không tình, không cả bóng tri âm
Viết vài lời để lại thế gian
Rồi sau đây khuất kiếp người cát bụi
Ta không tiếc, không cần sám hối
Sống một đời... cũng đã thỏa chữ NHÂN!
Xem Tranh Bán Lõa Thể
Tưởng nhớ bài thơ "Tranh lõa thể' nổi tiếng của thi nhân Bích Khê
Nàng để hở một vòm trời tuyệt mỹ
Thế giới là đây ! Cuộc sống là đây !
Nàng gieo hoa và ý nghĩa loài người
Nhưng cũng đẻ cả chiến tranh và hòa bình
ra từ trong bụng ...
Lui xuống dưới nàng,
một rừng sâu um tùm che hang động
Lên trên nàng, đôi mỏm núi trắng vô biên
Thân thể nàng tràn đầy hương nhụy phấn
Thiếu nữ mặc hở quần: Hơn bao lời hoa mĩ phát ngôn !
Em như gió trăng
mà rung động cả vua chúa, thánh thần
Cuộc sống cần em
đâu có cần chiến tranh và bom nguyên tử ?
Khi em cởi ra nhiều ...
Điểm báo thế giới càng hiện đại văn minh ! (*)
Nhưng điều đáng đớn đau: là tính nhân loại
Con người cũng ngày càng nhiều dã tâm gây tội ác ? (*)
(*) Thế giới càng hiện đại văn minh thì khuynh hướng triẻn lãm thân thể
của các thiếu nữ càng phát triển, tới mức gần như cởi truồng.
(**) Nhà văn Nga Ai-ma-tốp đã cảnh báo trong tác phẩm "Đoạn đầu đài" nổi tiếng của ông rằng:
Thế giới, cái ác vẫn lấn át cái thiện... và con người hiện đại còn ác hơn con sói.