PHẠM NGỌC THÁI
RU CON
Phạm Ngọc Bảo
( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
Muốn nhắn nhủ gì với cha không?
Giữa trời đất rộng, gió mênh mông
Không sao ngăn được dòng nước mắt
Xót đứa con trai sụp đáy lòng
Đã mấy mươi ngày, con đi xa (*)
Hỡi ôi! Vũ trụ vẫn bao la
Ngẩn ngơ bố tưởng không chỗ đứng
Còn bao nhiêu việc phải cần cha?
Nên đành gắng sống đó, thôi con!
Lo cho đầy nghĩa chốn trần gian
Thêm việc dìu con vào Đất Thánh
Sống mãi cùng cha với nước non
Coi con đã trọn bổn phận rồi
Hãy đi thanh thản nhé, con ơi!
Quan Âm rước con về ở tạm
Đợi lúc cha lên... xếp chỗ ngồi...
Từ nhỏ con có đôi tai Phật
Họ hàng thường hay nói đùa chơi
Ai ngờ Thánh đón con đi thật
Nay con cũng đã hết kiếp người
Sống đây mà bố ngỡ chiêm bao
Lòng cha xâu xé… chửa hết đau…
Chỉ tiếc cõi người con ngắn quá
Đang tuổi xuân xanh, hồn bay cao
Viết mấy dòng thơ mặc máu trào
Con nghe tiếng mẹ võng ru theo
Cha dắt con đi như hồi nhỏ
Sang đền Quán Thánh thắp hương kêu...
31.7.2019
(*) Sửa “mấy mươi ngày” là để thời gian con mất hợp với khi đăng. Còn lúc làm bài thơ này, con mới đi được đúng chin ngày.
TIẾNG MỘT NGƯỜI CHA
Sáng nay cha đứng với trời xanh
Nước mắt khôn nguôi giữa thu lành
Lại nhớ đến con, lòng đau thắt
Buông dòng thơ khóc... võng Tây Thiên...
Hỡi ơi, Đức Phật tổ Như Lai!
Có nghe tiếng gọi giữa trần ai
Của một người cha trong đau khổ
Mất đứa con yêu. Oán hận trời...
Từ nay con đã đi rồi
Nhân gian còn xót những lời cha kêu
Huống hồ Đức Phật cao siêu
Niết-bàn hãy đợi sớm chiều cha lên!
Con mang Hồn Phật anh linh
Cứ vui ngắm cảnh, cùng tiên dạo đàn
Chiếc đàn con ở trần gian
Mẹ cha vẫn giữ bảo toàn cho con
Còn người, còn nước, còn non
Cha con mình mãi vẫn còn bên nhau
Cha thề trước cả trời cao
Hình con sẽ mãi ngàn sau sáng ngời
Lòng cha trời đất thấu rồi
Ru con yên ngủ, những lời yêu thương
Con ơi! Vẫn đất quê hương
Con nằm trong giấc mộng vàng thiên thu
Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Thơ cha động cả thiên thừa... đó con!
1.8.2019