PHƯƠNG UY


Vắng (1)
 
Trong những ngày cuối mùa hè này, cùng ngồi với tôi xuống đây đi em. Chúng ta đã đi quá xa mùa xuân cũ rồi, hãy dừng lại, ngồi giữa những tháng năm hoang tàn này, và chiêm bái lần nữa những điều đau đớn cuối cùng. Nơi chúng ta đi qua bằng trận mộng du của thế kỷ trước, đã không còn lưu trữ lại được gì cả. Người đàn bà xõa tóc của ngày hôm qua đã không thể trở về bằng lời triệu hồi của cánh đồng, dù rạ rơm vẫn tỏa đắp. Khi mùi hương của đóa tỷ muội sau mưa không thể ngát thêm để chảy tràn trề qua dịch não, lấn át trận viêm xoang lưu cữu của những tán cây ngấm nước mưa, thì chúng ta không thể nào phục chế cho những im lặng đã rơi vãi sau kì phân hủy đó.
 
" Hãy khuấy động không khí ẩm ướt này" tôi nói với tôi khi sự im lặng đã đi quá dài. Vết muỗi châm đêm qua không còn mang lại điều đau đớn hơn trong một buổi sáng đầy nắng. Thì cơn lạnh buốt gai óc tràn về trên những lọn tóc ngắn, trên gáy và trên đôi vai đã sớm mỏi mệt, cũng sẽ không cứu vãn được gì cho những tàn phai có tính toán sẳn, như những hợp âm mưa vẫn cứ trút trên mái nhà tháng tám. Ngồi xuống đây đi em.
 
Hãy ngồi xuống đây , em. Nơi bóng đêm sẽ ngự trị cho những mệt mỏi thường nhật. Mùi mắt lá sẽ tỏa hương cho những khúc cầu nguyện còn nguyên vẹn những ám thị xanh nhức nhối. Chúng ta hãy hát cho những cái chết đã đi qua cuộc đời mình., mùa xuân đã chết, mùa hè đã chết, tuổi trẻ đã chết, hi vọng đã chết..... những ám vong trong ngục Azkaban cũng đã chết trên những trang sách ố vàng. Chúng ta chỉ còn hôm nay trong tay mình. Liệu những ngón tay gầy khô có giữ được gì cho em, cho tôi? Khi ngày hôm nay cũng đang nhích dần về quá khứ?
 
Rồi những cái bóng sẽ dịch chuyển về những khu rừng , mọi u buồn sẽ trở nên mốc meo trong những xanh xao của thời gian. Thời khắc chúng ta không còn cảm ứng được mọi bất trắc phù phiếm sẽ xảy đến. Chúng ta đã tìm ra nhau chưa?
Ngồi xuống đây đi em, trên những con sóng cuối cùng, bên những ngọn suối cuối cùng, hãy cùng tôi hát ca cho những tồn tại sót lại của ngày hôm nay. Trước khi dần tan ra trong những cơn áp thấp tháng tám, hãy nhảy múa với tôi bên ánh sáng của que diêm cuối cùng vẽ ra trong đêm trắng, tiếng hát lầm lũi một mình một ngày rồi úa tàn, đốm lửa que diêm sáng lên rồi cũng tàn, trong căn phòng vắng ấy, khúc luân vũ sau hết có được trỗi lên, với em , với tôi?
 
Vắng (2)
 
Tôi sẽ ngồi nhớ về em
Khi không còn đủ sức để viết nên những câu thơ nữa.
Những con chữ lạc loài vất vưởng dắt nhau đi trốn
Tôi đã hụt hơi
 
Sáng sẽ là tháng tám
Tôi ngồi vuốt ve những cánh hoa dị dưỡng đã chết khô đêm qua
Trên trang kinh mù lòa không lời cứu rỗi
Vòng chuỗi giật mình
Lời xưng tội bơ vơ
 
Tôi sẽ ngồi nhớ em
Giữa sự rỗng hoác mênh mông không hề mang gương mặt nào
Giữa những sâu thẳm và lạnh không hề mang bóng dáng nào
Giữa thời khắc câm- lặng- không- từ- bóng- tối nào
Vòng vô sắc nở ra những xoáy ngút gió.
 Lúc này em ở đâu?
 
Tôi sẽ ngồi nghĩ về em
Về những kỷ niệm chỉ còn như một bản scan mờ
Chúng ta có bao nhiêu kỷ niệm về nhau?
 Em đã quên chưa?
 
Giữa những sắc câm- lặng- mờ - mịt của quá khứ đã trôi qua như bản in lỗi Giữa những hồi ức của những tháng năm chơi vơi trên đường dẫn
Giữa những tình cảm neo đậu trên ánh xanh leo lét của màn hình điện thoại lúc nửa đêm
Những gì còn lại của chúng ta
chỉ - là - sự - dần - dần- biến - mất
 
Xưng Tội
 
Có thể tôi đang tự lừa mình trong đêm chấp chới trốn chạy
Những ảo giác luôn luôn có sự mù lòa dẫn đường xuyên suốt những tối tăm của tưởng tượng
Có thể em đang lừa mình qua những đêm thăm thẳm trôi
Và rằng tôi có một vị trí nào đấy để dừng chân?
 
 Có thể nơi thanh xuân vừa tắt nắng một hi vọng nảy mầm
 Mặc dù không phải mầm xanh nào cũng xanh và tươi tốt
Có những nụ mầm chưa bao giờ thành cây và không phải tia sáng nào cũng tràn trề hi vọng
Những vòng lặp tròn xoay chỉ dẫn tới vô cùng
Cắt ngang một đoạn đường những đường chéo nhau trong không gian cũng quá lao lung
Có những giao nhau không phải là bến đậu.
Những bàn tay mỏi nhừ buổi tiệm cận tìm nhau
Đi qua cho hết những buổi ngày không nhau để rồi sẽ sợ một đêm gió rét. Những nhành đối nhau trên hyberpol làm gì có cùng giao điểm
 Để trang trắng màn hình tôi treo tang cho những giấc mơ.
Chúng ta đã lướt qua nhau chưa?
 Giữa những khoảnh khắc người tấp nập?
 Hay là tôi đang tự lừa mình trong thương nhớ
Giữa những khúc ăn năn em chắp tay xin lời cứu rỗi
Dấu thánh buông rơi chuỗi thập tự lưu đày
Tôi nuốt ngược những hạt mầm chết yểu
" Xin Người đừng thứ tha con"
 
 

  Trở lại chuyên mục của : Phương Uy