PHƯƠNG UY


Ly (10)
( cho Big Boss)


giữa những ngày qua rất vắng
 giữa những ý nghĩ chưa nghĩ cho ra vuông ra tròn
 giữa đêm mà nỗi nhớ chưa chở đi hết từ quên
ngủ đi Ly
 
 tôi đã từng thèm một tiếng nhắc nhở như thế
đêm thiên hà lạnh và buốt
đêm thiên hà sâu và trắng
nỗi đau cũng chưa chở đi hết từ quên
 tôi cần nghe tiếng nhắc từ B
ngủ đi Ly
 
những bài hát nghe đi nghe lại đến cũ mèm
rã rời từng giọt âm vỡ nát
rơi tí tách ( không như mưa ) như những giọt nước trong dây truyền dịch
 những lời ca nghe buốt sống mũi
những ẩn nghi vẫn còn đó
chưa hề được giải mã
những kí tự lạnh trơ ở nơi chờ đợi dấu bấm hình mũi tên
đã không bao giờ còn được xuất phát
 
ngủ đi Ly
lần này tôi tự ru mình
bởi không còn ai nhắc
về nơi thế giới bỏ quên
 
Đơn Âm

Anh đã rút mình như con nhện rút tơ trong ngàn vạn đêm đen
những câu chứ nhói đau lồng ngực
con nhện nhả tơ con tằm dệt kén
anh nhả nỗi buồn đêm nhiều khi không thấu được chính mình
những chữ đơn âm chỉ mình anh gặm nhấm mỗi ngày
 phút hạ màn sân khấu đổi vai người còn kẻ chết
những nỗi buồn lũ lượt rủ nhau về trong mỏi mệt
với vết thương trên mặt trên vai và vết ung thư di chứng trên thịt da mình
 
những dấu chân Giao Chỉ da vàng đến lúc nào rồi có lặng thinh
và im lìm biến mất?
 những đơn âm ngây ngô anh phát ra từ trái tim bất lực
đừng đánh đổi nhau bởi cuộc mưu cầu
hôm nay giữa tiếng ru chiều anh về đứng ngõ sau
ngóng một cơn buồn sẽ đến 
 
 
Đêm Không Có Sao

tôi vớt trên hai trục toạ độ trống không những cơn điên đã từ lâu di cư khỏi bộ não khô héo
tàn dư của trận thấu thị lạnh lẽo trên ô kính buốt hơi giá
những chồi cây những đọt lá non vẫy trên hơi thở mù
cơn lạnh này đã không ở đúng vị trí của nó
tràn ra trên những chuyến bus sớm
trên những luống rau còn non mùi sương
có những buổi ngày đi vắng
vòng tròn lặp đồng tâm gợn sóng xô mặt ao tù
tiếp tuyến chạm bờ tưởng tượng cong gãy
 những nấc thang dập dờn trong mây thiên đường
 trận trễ nãi mùa đông
vẽ lên mặt gối trắng những dấu hỏi sợi tóc già rơi
 lần họp mặt sau cuối sẽ được ấn định ở nơi nào?
 em đến từ đâu ở lần không hẹn trước
 đêm rớt lạnh ngập mùi hơi thở lên men
 lần tỉnh táo cuối cùng là từ khi nào?
cây kiều mạch hoa anh túc mật nho đã làm xong sứ mạng của nó
chúng ta chia tay nhau trên những giao lộ chúng ta tưởng tượng ra
những đường thẳng không song song không phải bao giờ cũng cắt nhau
 mặt không gian ảo
 chúng ta đã thực sự gặp nhau chưa trong cuộc sống đầy day dứt?
 mãi mãi chỉ nhìn thấy nụ cười của nhau trên mặt tuyến tính buổi chiều bỏng rát
trên đêm không sao không ánh sáng rồi khuất dạng như mặt trời buổi sa mù
 hãy chuẩn bị cho cuộc hành hương thật lâu về Thiên Hà Mới
nơi chòm sao Orion phủ trong tuyết cháy
đừng dựng lên đồi Can vê đừng dựng thập ác
sự cứu chuộc mang đến bằng điệu ca loài chu tước
hãy chuẩn bị cho lần gặp mặt đời đời kiếp kiếp
bằng chia ly này




 
 
 

  Trở lại chuyên mục của : Phương Uy