QUỲNH HƯƠNG
Từ Khi
Từ khi cha mẹ về nguồn.
Nhà xưa quạnh quẽ trăng buồn lệ sa
Trầu xanh trút lá nhạt nhòa.
Hàng cau lả ngọn hương hoa cạn dần.
Dòng sông độc thoại tháng năm.
Chở bao kỷ niệm lặng thầm tiếc thương.
Đâu rồi mái tóc pha sương.
Đâu rồi cánh võng đêm trường ầu ơ.
Mẹ cha biền biệt, cành trơ.
Mình con thao thức bên bờ nhân gian.
Trăng rằm tháng bảy VU LAN.
Cài hoa hồng trắng miên man điệu buồn!!
Nghĩ Về Cha Mẹ
Nghĩa mẹ ơn cha tựa biển trời
Mưa sầu giăng mắc biệt xa khơi
Lối xưa trống vắng đau hồn trẻ
Vườn cũ xanh rêu lạnh gót đời
Nhớ điệu ru hời dòng lệ vỡ
Thương bàn tay sạm bóng ngày vơi
Còn đâu giọng hát ầu ơ nữa...
Mỗi độ Vu Lan bút nghẹn lời