THÁI QUỐC MƯU
Vọng Cố Hương Phú
Chim Việt vọng cành Nam,
Ngựa Kỳ mơ gió Bắc.
Muông thú còn nhớ cội nguồn,
Con người há quên tổ quốc!
Nhớ xưa
Miền Tây gạo trắng, nước trong, vườn tược xanh um,
Phương Nam mưa hòa, gió thuận, lòng người chân chất.
Khi no, khi đói, tình trai nghĩa gái sát cánh, kề vai,
Dù nắng, dù mưa, ý vợ công chồng chung lưng, đấu cật.
Người đậm tình người,
Đất thơm mùi đất.
Trời xanh lồng lộng, thong dong cánh vạc lượn đồng,
Hoa lá ngạt ngào, tha hồ đàn ong hút mật.
Vào đầu năm học, đám trẻ loăng quăng, chân sáo rộn hồn thơ,
Đón ánh nắng soi, giọng cười líu tíu, tuổi xuân vui đường đất.
Ngờ đâu,
Bom đạn mịt trời, gây điều tang tóc thê lương,
Xác người nghẹt lối, khiến nỗi u buồn bất cập!
Khi, giọt máu đỏ hào hùng, nhuộm từng tấc đất quê hương
Thì, vành khăn trắng tang thương, phủ trên mái đầu dân tộc.
Để rồi,
Khắp đất nước khốn khổ lầm than,
Cả non sông ấm nồng tan tác.
Bao người vượt sóng, xác ngập đại dương,
Lắm kẻ xuyên rừng, thân lìa tổ quốc.
Nay, mảnh xương vô định vẫn dạt trôi trong gió dập, sóng cuồng,
Giờ, nấm mồ cô quạnh mãi nằm yên nơi rừng thiêng, nước độc.
Khiến vợ rơi lệ trên gối lẻ lạnh lùng,
Để mẹ nhớ con bên đèn khuya hiu hắt.
Nay, ở xứ người,
Tiện nghi dẫy đầy, tha hồ mặc đẹp, ăn ngon,
Xe cộ rình rang, mặc sức đi ngang, về dọc.
Thân xác thong dong, nhưng lòng vẫn lạc loài,
Phố chợ ồn ào, mà hồn như cô độc.
Nhớ sao,
Cánh diều giấy, trời cao gió lộng vi vu,
Mái tranh nghèo, chiều tím khói bay phảng phất.
Dù nghèo, dù khó mà tình nồng, nghĩa nặng thiết tha,
Dẫu nắng, dẫu mưa vẫn muối mặn, gừng cay chân chất
Canh tàn gió hú, điệu Hoài Tình cung bậc du dương
Giọng hát mẹ ru, tiếng độc huyền âm ba réo rắt.
Mưa thuận, gió hòa, đất miền Tây cây trái sum suê,
Nước lớn, nước ròng, dòng Cửu Long ghe tàu tấp nập
Con nước lên, thuyền nan, thuyền gỗ nhổ sào
Bãi bùn cạn, cây đước, cây bần trơ gốc
Dòng nước nổi tràn đồng, thương đôi mắt cá linh,
Cơn gió chướng thổi vào xuân, thèm mùi khô cá lóc.
Nhớ vùng Tân Định, Kỳ Đồng,… lầu cao đụng đến ngàn mây,
Nhớ khu Xóm Chiếu, Cầu Kho,… người nghèo chui vô ổ chuột.
Đất Sài Gòn công viên “tượng đá hoa vàng” (1)
Khu Đại Học, con đường “cây cao bóng mát” (2)
Than ôi!
Năm tháng nhuộm thời gian,
Gió sương phai màu tóc.
Lắm kẻ vong thân không thèm nhớ thảm lúa, bụi tre,
Riêng ta hoài cổ chẳng hề quên bờ đê, đập đất.
Dù mảnh xác thân, phải vùi chôn nơi nghĩa địa ở quê người,
Mà hồn dân tộc, vẫn nương theo gió mây ngàn về cố quốc.
Dẫu đời bốn cõi long đong
Mà tình non sông thắt chặt
Ghi chú:
1. Dựa theo lời trong ca khúc: Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên: “Thu công viên hoa vàng tượng đá”, của Nguyễn Đình Toàn.
2. Dựa theo lời trong ca khúc: Trả Lại Em Yêu: “Con đường Duy Tân cây dài bóng mát” của Phạm Duy.
Chim Việt vọng cành Nam,
Ngựa Kỳ mơ gió Bắc.
Muông thú còn nhớ cội nguồn,
Con người há quên tổ quốc!
Nhớ xưa
Miền Tây gạo trắng, nước trong, vườn tược xanh um,
Phương Nam mưa hòa, gió thuận, lòng người chân chất.
Khi no, khi đói, tình trai nghĩa gái sát cánh, kề vai,
Dù nắng, dù mưa, ý vợ công chồng chung lưng, đấu cật.
Người đậm tình người,
Đất thơm mùi đất.
Trời xanh lồng lộng, thong dong cánh vạc lượn đồng,
Hoa lá ngạt ngào, tha hồ đàn ong hút mật.
Vào đầu năm học, đám trẻ loăng quăng, chân sáo rộn hồn thơ,
Đón ánh nắng soi, giọng cười líu tíu, tuổi xuân vui đường đất.
Ngờ đâu,
Bom đạn mịt trời, gây điều tang tóc thê lương,
Xác người nghẹt lối, khiến nỗi u buồn bất cập!
Khi, giọt máu đỏ hào hùng, nhuộm từng tấc đất quê hương
Thì, vành khăn trắng tang thương, phủ trên mái đầu dân tộc.
Để rồi,
Khắp đất nước khốn khổ lầm than,
Cả non sông ấm nồng tan tác.
Bao người vượt sóng, xác ngập đại dương,
Lắm kẻ xuyên rừng, thân lìa tổ quốc.
Nay, mảnh xương vô định vẫn dạt trôi trong gió dập, sóng cuồng,
Giờ, nấm mồ cô quạnh mãi nằm yên nơi rừng thiêng, nước độc.
Khiến vợ rơi lệ trên gối lẻ lạnh lùng,
Để mẹ nhớ con bên đèn khuya hiu hắt.
Nay, ở xứ người,
Tiện nghi dẫy đầy, tha hồ mặc đẹp, ăn ngon,
Xe cộ rình rang, mặc sức đi ngang, về dọc.
Thân xác thong dong, nhưng lòng vẫn lạc loài,
Phố chợ ồn ào, mà hồn như cô độc.
Nhớ sao,
Cánh diều giấy, trời cao gió lộng vi vu,
Mái tranh nghèo, chiều tím khói bay phảng phất.
Dù nghèo, dù khó mà tình nồng, nghĩa nặng thiết tha,
Dẫu nắng, dẫu mưa vẫn muối mặn, gừng cay chân chất
Canh tàn gió hú, điệu Hoài Tình cung bậc du dương
Giọng hát mẹ ru, tiếng độc huyền âm ba réo rắt.
Mưa thuận, gió hòa, đất miền Tây cây trái sum suê,
Nước lớn, nước ròng, dòng Cửu Long ghe tàu tấp nập
Con nước lên, thuyền nan, thuyền gỗ nhổ sào
Bãi bùn cạn, cây đước, cây bần trơ gốc
Dòng nước nổi tràn đồng, thương đôi mắt cá linh,
Cơn gió chướng thổi vào xuân, thèm mùi khô cá lóc.
Nhớ vùng Tân Định, Kỳ Đồng,… lầu cao đụng đến ngàn mây,
Nhớ khu Xóm Chiếu, Cầu Kho,… người nghèo chui vô ổ chuột.
Đất Sài Gòn công viên “tượng đá hoa vàng” (1)
Khu Đại Học, con đường “cây cao bóng mát” (2)
Than ôi!
Năm tháng nhuộm thời gian,
Gió sương phai màu tóc.
Lắm kẻ vong thân không thèm nhớ thảm lúa, bụi tre,
Riêng ta hoài cổ chẳng hề quên bờ đê, đập đất.
Dù mảnh xác thân, phải vùi chôn nơi nghĩa địa ở quê người,
Mà hồn dân tộc, vẫn nương theo gió mây ngàn về cố quốc.
Dẫu đời bốn cõi long đong
Mà tình non sông thắt chặt
Ghi chú:
1. Dựa theo lời trong ca khúc: Sài Gòn Niềm Nhớ Không Tên: “Thu công viên hoa vàng tượng đá”, của Nguyễn Đình Toàn.
2. Dựa theo lời trong ca khúc: Trả Lại Em Yêu: “Con đường Duy Tân cây dài bóng mát” của Phạm Duy.