THY AN
Hình Ảnh Đầu Tiên Mùa Thu
con bò không kêu leng keng
vì lục lạc rơi mất
nhưng nó chẳng hề chi
vẫn đi và ngậm cỏ thanh thản
vì nó còn bạn bè
một đàn bò trên thảo nguyên đầy cỏ xanh
đi theo người du mục hiền lành
con chim bồ câu đứng một mình
trên cột điện cô đơn
buổi chiều mặt trời xuống thấp
con chim lạc đàn mất bè bạn
như hiện thân của nỗi buồn
hót lên một tiếng
trăm năm hay chỉ trong phút giây ?
người đàn bà vẽ thủy mặc
lặng yên ngắm nhìn
vẽ tranh như vẽ đời
tóc bạc hoa râm như những trắng đen trên giấy
tìm an vui qua cây cọ
dù không vẽ được cảnh buồn trên quê hương
người đàn ông cắp sách đến trường
tìm nguồn vui qua sách vở
không muốn rao bán chữ nghĩa
nỗi buồn che lấp bằng những chồng sách
có những trang úa vàng
như trái tim những đêm mưa
dưới ánh trăng lưỡi liềm đến từ phương đông
có nhánh hoa hồng đứng một mình
còn sót lại sau cơn bão
nhìn khu vườn hoang dã ngã màu đỏ
bước chân ai đi qua
âm thầm như mùa thu nói lời dịu hiền
rót vào tai những thánh thiện
êm đềm như sông núi ngày mới lớn
có túi thơ rớt trên ngọn cỏ
lượm làm chi ướt đẫm ngón tay
chỉ là lời thì thầm gửi cho giun dế
côn trùng cất tiếng hát giữa chốn phù sinh
vì thanh âm của người đã tắt…
Trăng Tháng Mười Một
trăng thật tròn đêm nay
ở bên trái lồng ngực ta
mây đen trên đầu đứng yên như quái vật
chỉ thấy con đường thật vắng và ngoằn ngoèo
chân đi run run
tay nắm tay em
bóng đổ trên những viên gạch ẩm ướt
suốt bốn mươi năm ta tiếm danh mặt trời
sưởi ấm tim em bằng bao nhiêu lời nói
của người và của đời
núi đồi cũng chứa đầy lời nói
rót vào lòng những thanh âm chân thật
đến lúc nào sẽ phải vỡ tung
như tuổi thơ, tuổi mới lớn, tuổi trưởng thành, tuổi xế chiều
nỗi buồn và những trắc ẩn nổ bung như trời hoa
rơi xuống vực thẳm
khởi thủy là lời nói
kết thúc cũng là lời nói
lời nói cô đơn hằn sâu ký ức
ngày nắng đêm mưa
sáng thu chiều hạ
nhìn giọt nước bỗng thấy mình nhỏ bé và hạnh phúc
tần số của rung động và cộng hưởng âm thanh
những giấc mơ rối rắm và những cào sướt của thủy chung
ướt mãi trái tim da vàng
hai mái đầu ngồi im quán vắng
bạn bè đã đi qua nằm yên bên vệ đường
cuộc chơi đứt đoạn
sợi tóc bạc rụng theo câu thơ vất vưởng
tiếng à ơi trôi trên cánh đồng
cũng là lời nói từ một nơi thật xa
quạnh hiu và lặng lẽ
lời nói xuất phát từ im lặng
rồi cũng trở về trong im lặng
giữa những tượng đài rong rêu
trở mình dưới ánh trăng tháng mười một
nhắm mắt nhận ra dòng chảy
của thiên thu lịch sử …
con bò không kêu leng keng
vì lục lạc rơi mất
nhưng nó chẳng hề chi
vẫn đi và ngậm cỏ thanh thản
vì nó còn bạn bè
một đàn bò trên thảo nguyên đầy cỏ xanh
đi theo người du mục hiền lành
con chim bồ câu đứng một mình
trên cột điện cô đơn
buổi chiều mặt trời xuống thấp
con chim lạc đàn mất bè bạn
như hiện thân của nỗi buồn
hót lên một tiếng
trăm năm hay chỉ trong phút giây ?
người đàn bà vẽ thủy mặc
lặng yên ngắm nhìn
vẽ tranh như vẽ đời
tóc bạc hoa râm như những trắng đen trên giấy
tìm an vui qua cây cọ
dù không vẽ được cảnh buồn trên quê hương
người đàn ông cắp sách đến trường
tìm nguồn vui qua sách vở
không muốn rao bán chữ nghĩa
nỗi buồn che lấp bằng những chồng sách
có những trang úa vàng
như trái tim những đêm mưa
dưới ánh trăng lưỡi liềm đến từ phương đông
có nhánh hoa hồng đứng một mình
còn sót lại sau cơn bão
nhìn khu vườn hoang dã ngã màu đỏ
bước chân ai đi qua
âm thầm như mùa thu nói lời dịu hiền
rót vào tai những thánh thiện
êm đềm như sông núi ngày mới lớn
có túi thơ rớt trên ngọn cỏ
lượm làm chi ướt đẫm ngón tay
chỉ là lời thì thầm gửi cho giun dế
côn trùng cất tiếng hát giữa chốn phù sinh
vì thanh âm của người đã tắt…
Trăng Tháng Mười Một
trăng thật tròn đêm nay
ở bên trái lồng ngực ta
mây đen trên đầu đứng yên như quái vật
chỉ thấy con đường thật vắng và ngoằn ngoèo
chân đi run run
tay nắm tay em
bóng đổ trên những viên gạch ẩm ướt
suốt bốn mươi năm ta tiếm danh mặt trời
sưởi ấm tim em bằng bao nhiêu lời nói
của người và của đời
núi đồi cũng chứa đầy lời nói
rót vào lòng những thanh âm chân thật
đến lúc nào sẽ phải vỡ tung
như tuổi thơ, tuổi mới lớn, tuổi trưởng thành, tuổi xế chiều
nỗi buồn và những trắc ẩn nổ bung như trời hoa
rơi xuống vực thẳm
khởi thủy là lời nói
kết thúc cũng là lời nói
lời nói cô đơn hằn sâu ký ức
ngày nắng đêm mưa
sáng thu chiều hạ
nhìn giọt nước bỗng thấy mình nhỏ bé và hạnh phúc
tần số của rung động và cộng hưởng âm thanh
những giấc mơ rối rắm và những cào sướt của thủy chung
ướt mãi trái tim da vàng
hai mái đầu ngồi im quán vắng
bạn bè đã đi qua nằm yên bên vệ đường
cuộc chơi đứt đoạn
sợi tóc bạc rụng theo câu thơ vất vưởng
tiếng à ơi trôi trên cánh đồng
cũng là lời nói từ một nơi thật xa
quạnh hiu và lặng lẽ
lời nói xuất phát từ im lặng
rồi cũng trở về trong im lặng
giữa những tượng đài rong rêu
trở mình dưới ánh trăng tháng mười một
nhắm mắt nhận ra dòng chảy
của thiên thu lịch sử …