THY AN
Tâm Sự Tháng Bảy
đâu đó có một chút hốt hoảng và bất bình
điên đảo của mùa xuân vừa dứt
tháng bảy hiện về mặt trời nắng ấm
thu mình cô đơn
với những dự định hủy bỏ
mùa hè ít nói
những trái tim mở cửa và khép mình
quyển sách đọc đêm qua
bàn tay cầm nắm đất
lòng chưa rộng như cánh đồng
với những mùi hương xô nhau ngã gục
*
chữ nghĩa ngổn ngang
bay trong trời đất
ký ức rót vào tim những câu nói của tiền nhân
hình như chẳng bao giờ cũ
giọt khai vị trên môi
ngọt đắng có đủ
lời ca tụng của chim và gió
đóa hoa vô thường nở cạnh bài thơ rỉ sét
giấy vàng và chữ nhạt
hứng giọt mưa rơi thung lũng xa xôi
*
có thơ nào biến thành giấc mơ
tha thứ, bất cần, thanh thản
như trăng già lãnh đạm cười sau bóng mây
hành tinh thu hẹp trên lưng con dã tràng vô bổ
trong vô lượng vô biên
đất trời bỗng sáng sau cơn buồn vô cớ
*
bỗng thấy già nua
như trái đất và mặt trời
Pythagore và Euclide đã chết
toán học không định hình nổi sự sống
cố sắp xếp ngôn ngữ cho dễ nghe
những người bạn mỉm cười
đến, đi, trong phút chốc
ly chén vơi đầy
hơi thở hiếm hoi trong lồng ngực
bệnh dịch đau thương và tự do bất cần
ôi cơn dâu bể trần ai
*
có bao giờ qua đây
nhìn dòng sông đi ngang thành phố
lá hoa trôi dạt
những giác quan như đứng lại
mùa hạ nghe sao khác lạ
thy an
tháng bảy mùa dịch Covid-2020