THY AN
Trưa, Chiều, Tối, Tháng Bảy
trưa tháng bảy mặt trời đổ lửa trên những thân người mỏi mệt
mùi hồ nước xông lên khó chịu
ngồi trốn nắng dưới gốc cây sồi
tôi như kẻ ngái ngủ lờ đờ cạnh bầy vịt lặng yên
vài con chó lăng xăng tìm nước
con đường thật nặng dưới bước chân
tháng bảy sắp hết
mùa hạ chập chờn ma quái
gã ăn mày cúi đầu cất tiếng xin
lòng nhân từ rải trên những đồng tiền màu trắng
kẻ ăn chơi cười nói giữa hỗn mang chợ đời
đi trên sỏi nghe rạo rực tình yêu nóng bỏng
chiều tháng bảy trời đem bão đúng như dự báo
tôi ngồi yên nhìn mưa
hả hê ly cà-phê trước mặt như bao kẻ khác
nước đổ xuống tưới mát tim người và vườn khô
những tâm hồn thèm khát quê hương
khuấy tận đáy những ký ức khổ hạnh
anh hùng liệt nữ cựa mình như một nhức nhối
lung linh réo gọi những miếu xưa đền cũ
hiền nhân gục mặt
sợi tóc nhân tài rụng xuống đầu tay
đêm tháng bảy trời nhẹ mát
mang lại chút thoải mái lâng lâng
tìm lại giấc ngủ đứt đoạn bao lần
mơ bầy trẻ thơ và đám ngựa rừng giỡn chơi trên cỏ
một ngày bình yên, câu thơ mượt mà
như dầu mỡ trên da thịt
như cây son trên bờ môi
và những hy vọng tầm thường nhất sẽ đâm chồi từ đất ẩm
cọng cỏ vươn mình thức dậy
theo nhịp rung của tim người
của em và của tôi…