TỊNH BÌNH

CHẠM THU
Chợt xa rồi khúc giao mùa bảng lảng
Lá mùa thu ẩn hiện sớm mai thơm
Ngày ươm gió mọc đầy trời hoang vắng
Áo vàng thu phơ phất nắng mơ màng
*
Nghe se sẽ dịu dàng hương nội cỏ
Chạm cúc hoa ngỡ màu nhớ tinh khôi
Thu kịp đến trao mùa xưa thinh lặng
Lơ đãng heo may bối rối hương thầm
*
Hong tóc gió trở về mùa thiếu nữ
Hát vu vơ theo bầy sẻ vô tư
Thu lắng đọng thương mùa sen đi vắng
Ru nồng nàn giọt ký ức mềm môi
*
Mưa thánh thót vỗ về đêm lặng
Phố trầm tư tiếng gió mơ hồ
Rưng sắc lá tiễn mùa quá vãng
Lối mờ sương loang vết thu tàn...
MẶC NIỆM SEN
Hờn thu... thương nỗi tàn sen
Hoa rơi cánh rụng bắt đền mùa đi
Hạ nồng thanh thoát xiêm y
Gió thu chơm chớm biệt ly sao đành
*
Nắng trời phai tấm áo xanh
Gương hồ lơ đãng vài cành lá non
Lấm bùn mưa ướt tay thon
Lòng sen một dạ sắt son chân thường
*
Yêu sen hữu sắc hữu hương
Vì sen chẳng nhiễm ghét thương não phiền
Ru sen khép giấc điềm nhiên
Mắt sen thanh khiết mơ miền mây xa
*
Ngang trời một chuyến mưa qua
Tàn cơn nắng lóa vỡ òa chiêm bao
Trước sen mặc niệm thanh cao
Khói hương phảng phất len vào hồn ta...
VÔ NGÔN
Xuân qua rồi hạ lại sang
Thu đi để lại muôn vàn lá rơi
Kinh vô tự... Kinh không lời
Nhẹ tênh một giọt sương trời vô ngôn...
TỊNH BÌNH