TỊNH BÌNH
 

Khói Biếc Hương Xuân
 

Thôi đừng quay lại phía mùa đông
Ta đâu hẹn mà dường như xuân đang tới
Bậc thềm rêu hoa sứ già đã rụng
Tiếng chiếp chiu mùa chim xây tổ tự bao giờ
*
Sà vào lòng xuân tiếng cười bầy trẻ nhỏ
Trên cánh đồng vừa trổ hạt giêng hai
Vạt gió mỏng khẽ trêu tà áo mới
Nghe tinh khôi ngời ngợi mắt môi hồng
*
Vin cành nắng trái xuân vừa chín bói
Mẹ lễ chùa hương khói ửng bâng khuâng
Tiếng chim sớm chừng như lạ lẫm
Giọt mưa xuân nho nhỏ không lời
*
Mở ra khoảng trời vu vơ cánh én
Xuân gieo vào lòng mộng ước ban mai
Khẽ hát bài ca không đầu không cuối
Khói biếc quê nhà mỏng mảnh tỏa hương xuân...

 

Viết Bên Ô Cửa Sổ
Mùa Xuân

 

Men theo đường bay vùng mây trắng
Những cuộc hành trình đến đi trong ý nghĩ
Là đỉnh núi cô độc
Chóp hoang vu sợ bước chân người
Không cả loài thú hoang
Mõm đá cố oằn mình dựng lên sừng sững
Vài bông hoa không rõ hình hài
Cố chen lấn cùng đám gai góc
Xua tan màn sương khói
Mùi âm khí lởn vởn
Dẫu đông tàn thèm chút hơi xuân
*
Xa xa là bóng núi
Quanh mình không một tiếng chim
Ô cửa sổ trống hoác
Mùa xuân dè dặt từng bước chân hoài nghi
Câu thơ trò chuyện cùng ý nghĩ
Đôi khúc rời lan man
*
Ghét cay ghét đắng màu cúc trắng
Màu tinh khôi giả dối
Sao không thể khước từ
Đôi bàn tay lấm láp
*
Biện minh vô vàn lý do
Chẳng muốn rời bỏ vùng an toàn mà đôi chân cứ chực muốn bay lên
Trên cao kia là nắng gió
Có lẽ chúng sẽ không còn êm đềm và lãng mạn như lời lũ chim thường tự huyễn hoặc
Con đường mòn là nơi trở về an toàn cho mọi bàn chân
*
Bên ô cửa sổ
Ngoài kia là mùa xuân
Vuột mất tứ thơ chưa kịp nghĩ
Vẫn không đành khép cửa đuổi xuân đi...

 

Buổi Sáng Lập Xuân
 

Không một bước chân âm vang
Và cứ thế mùa đông thả trôi lời tình tự
Gió chểnh mảng vài ba ngõ phố
Kéo lê tháng ngày vô cảm
*
Rụng xuống nỗi buồn vài giọt dư âm
Nắng gầy guộc màu chiều dư ảnh
Bãng lãng vài cọng khói buồn
Se thắt hoàng hôn ngóng bầy chim di trú
*
Mường tượng quê nhà cánh đồng tháng Chạp
Hạt mầm xuân gieo tay người đa đoan
Phả vào lòng hương chanh hương bưởi
Bên giếng xưa ai múc ánh trăng vàng
*
Khép lại tiếng mưa trên nhành lá nhỏ
Đọng giọt dỗi hờn mắt lá thơ ngây
Mùa đông ở đâu làm sao biết được
Buổi sáng lập xuân bay về bầy chim câu già cỗi
Tự dỗ bóng mình trên mái ngói rêu xưa...

  Trở lại chuyên mục của : Tịnh Bình