TỊNH BÌNH

 

Mộng Du
 

Cố định mình bằng hơi thở
Trong mỗi bước đi
Ta mộng du băng qua khu vườn khuya huyễn hoặc
Tiếng dế bơ vơ đêm không trăng
*
Ngày mọc lên bình minh cứu rỗi
Giấc mơ huyên náo loãng tan phù phiếm
Phác họa con đường ngập đầy ánh dương
Trôi mãi về vô tận
Tạm quên những gam màu xám xịt
Ám thị mình bằng lấp lánh niềm tin
*
Ai đó rung hồi chuông nhắc thức
Những bóng ảnh lầm lụi thoát ra từ tiền kiếp
Những hư linh không ngừng than van cuồng nộ
Con đường biến thành đường hầm bóng tối
Vòm ngực nghẹt thở giữa vùng xoáy sâu hun hút
Giật mình giữa cơn ác mộng đứt quãng
Chập chờn giọt lệ khô
*
Ngừng cơn mộng du
Mùa áo lam chấp chới
Đàn bướm bay vẽ vòng ẩn ngôn huyền nhiệm
Đánh vần câu kinh sám hối
Nhặt chùm tội lỗi thả ngược sông mê
Vụng kết bè lau
Nhung nhúc bầy cá lội
Sóng chao chát dội âm buồn
Bầy chim đập cánh phóng thích một hoàng hôn
Vệt chiều lóe vừng mây ngũ sắc
Uy quang rực rỡ
Và chói lọi
Sụp lạy phận người
Lạc lầm cát bụi
Sáng lòa Đảnh tướng Như Lai...

Chùm Thơ Ngắn

1. Thả
 

Tiếng vạc kêu sương ngang thềm lặng
Trời thả vào đêm một ánh trăng
Một đóa hoa khuya vừa kịp nở
Hương bay vương vấn thả đầy sân

 

2. Ngâu
 

Canh cánh niềm chi hỡi giọt ngâu
Tỉ tê nhỏ giọt ướt mái đầu
Sông thương vời vợi sầu con nước
Hợp tan ly biệt biết về đâu...

 

3. Sen
 

Ban mai rụng tiếng chim son
Đóa sen trong trắng hãy còn thơ ngây
Thoảng hương tinh khiết xa bay
Bạch y thiếu nữ thanh bai cửa thiền

 

4. Dâm Bụt
 

Sen tàn hồ trơ nước cạn
Còn đâu trắng tím vàng hồng
Một đàn gà con tíu tít
Bờ rào dâm bụt trổ bông

 

5. Lên Núi
 

Trèo lên núi ta tìm nơi vắng vẻ
Bặt dứt lao xao bề bộn chuyện đời
Lều tranh am cỏ tiêu dao khách
Bụng rỗng cồn cào... thôi nghỉ chơi...

 

6. Tam Độc
 

Dăm câu kinh bái sám
Niệm Phật chẳng rời môi
Nghĩ mình như sen trắng
Chẳng lấm láp bùn hôi
Tham sân si muôn thuở
Ngủ ngầm vi tế thôi!


 

  Trở lại chuyên mục của : Tịnh Bình