TRẦN DZẠ LỮ
ANH KHÔNG PHẢI LÀ DON JUAN
Anh không phải là Don Juan
Để lọc lừa tình ái
Mà chỉ là kẻ lặng thầm tay nải
Hứng giọt tình rơi…
Nếu đúng là em rơi
Vào trái tim lãng mạn…
Nhưng kiếp người thì như nhà tu khổ hạnh
Anh xin tạ ơn đời!
Bởi sống có mấy lần vui
Khi nỗi buồn thì đăng đăng đê đê vô lượng ?
“Tôi TỒN TẠI “, nếu không được sống
Thì còn nghĩa lý gì nữa em ơi!
Chôn quá khứ, không màng ngày mai
Siết lấy tình em lẩy bẩy
Nghĩa là anh được thấy
Màu bình minh khi em hất nụ cười tình…
Anh không phải là Don Juan
Cũng không phải Chí Phèo của làng Vũ Đại ngày ấy
Và em chẳng là Thị nở
Sao bát cháo hành ngon đến rưng rưng ?
Có lẽ câu thơ anh viết là máu thịt của một tâm hồn
Va nụ hôn em là biển mặn
Ta hòa tan vào nhau bằng nước sông Hương sông Hồng
Lấp lánh
Sự chân chất này là ngàn lần anh chẳng phải Don Juan…
SAO CHẲNG EM?
Đã cuối đông rồi sao chẳng em
Chờ nhau ngòn ngọt nụ hôn mềm
Anh qua đất Trích hề ! Ren rét
Đốt đuốc soi tìm hương ấm êm …
Đã cuối đông rồi sao chẳng em
Bởi góa tình nên ngơ ngác thêm
Gió cũng mồ côi, đêm nguyệt tận
Anh hùng lỡ vận xót thuyền quyên!
Đã cuối đông rồi sao chẳng em
Tiếng độc huyền ai rơi vào tim?
Anh nghe đau đáu niềm thương nhớ
Đá cũng tương tư dấu mắt huyền…
Đã cuối đông rồi sao chẳng em
Chiều bơ vơ ,phố biếng lên đèn
Một năm có đủ mười hai tháng
Sao tháng mười hai anh thiếu em?
MÙA ĐÔNG CỦA ANH
SàiGòn vẫn có mùa đông
Bởi vì anh thiếu một vòng tay em
Biển xô, sóng bủa quanh hồn
Từ em ngăn ngắt …nụ hôn nửa vời!
SàiGòn anh, thiếu niềm vui
Buồn dư, nhớ “đã nư “ rồi em ơi!
Vứt đi, lượm lại cuộc người
Chỉ nghe mưa mốc, hết thời tài hoa…
Se lòng thế hệ can qua
Mấy yêu thương để nhạt nhòa tình nhau?
Bây giờ anh đây, em đâu
SàiGòn anh, ngậm chiêm bao đêm tàn…
Bưng lòng chờ đợi xuân sang
Mà sao đông cứ mang mang quanh mình?
SàiGòn anh, gọi tên em
Gọi cho đỡ nhớ , mắt huyền xưa ơi…