TRẦN DZẠ LỮ
Dắt
Khó khăn chi, anh cũng dắt em về
Nơi quê “mạ” quê cha là Huế đó
Có tháng giêng thơm,rồi em sẽ “ chộ”
Cơn mưa phùn ren rét bóng người đi…
Tết ở quê không vội-vã-xuân-thì
Nhưng ngòn ngọt,nồng nàn đêm cố xứ
Ly rượu mừng anh nâng em uống
Thương Huế còn phảng phất dấu hòang phi…
Thương những ngả đường mơ mộng vẫn còn ghi
Khi đưa em qua thăm ngôi trường cũ
Là dấu ái một thời để nhớ
Những mùa xuân nôn nao kỷ niệm học trò…
Vô Đại Nội một bước cũng thành thơ
Em dịu dàng ,tay che nghiêng vành nón
Để lòng anh như mặt hồ gợn sóng
Tình trao rồi, em biết hay chưa?
Tết quê hương đằm thắm đến không ngờ
Cũng đủ thắm duyên nhau đó “ nợ”
Đêm giao thừa, dù không nghe tiếng pháo
Nhưng chuông hồn đánh thức cả giấc mơ!
Khó khăn chi, vẫn cứ đợi chờ
Ngày anh dắt tay em về Huế
Nơi con sông, cây cầu…yêu đến thế!
Mình găm đời son sắt với quê xưa
Chả Nhẽ
Chả nhẽ ngồi nghe lòng mối mọt
Khi chiều treo cổ bến hoàng hoa?
Phong trần cạn kiếp ,chưa nguôi nhớ
Chén rượu ngang mày nâng xót xa...
Uống rượu bao giờ cho đủ ấm
Giang hồ trong mắt cố nhân đây?
Chả nhẽ khoanh tay chờ mối nhện
Tơ lòng cuộn chỉ rối trong tay?
Cứ như kẻ lạ sầu ngơ ngác
Qua đường ném vội một ngày quên
Có không, không có thôi đành bước
Ngựa gầy cũng giục vó qua đêm...
Mỹ nữ xưa nay làm bại tướng
Chả nhẽ ta giam mộng hải hồ?
Ra đi ,dẫu có mòn quan tái
Cũng cười khinh bạc với trăng xưa...