TRẦN DZẠ LỮ
KIỀU NỮ
Nghe người gọi em chính là kiều nữ
Có nụ cười xé lụa đất thần kinh
Ta ú ớ...bởi mình là cô lữ
Xa sông Hương nên dậy sóng u tình...
Em đài các còn ta kẻ lênh đênh
Răng lại ước chuyện phu thê em hí?
Đời bất toại ,nên ngày về lí nhí
Câu thơ buồn bẻ mộng giữa chiều xanh
Trong điện ngọc, áo cung phi em mặc
Một sắc vàng chới với trái tim khô ?
Qua mấy cửa ta chờ! Chi lạ rứa !
Bên hoàng thành, bóng ngựa nhớ hương xưa...
Giận chiếc cầu cong cứ thả sương mù
Về chưa kịp , xót vì mười hai nhịp...
Mỗi nhịp thương người lặng thầm, ta biết
không còn ai nghiêng chiếc nón bài thơ.
Không còn ai để gọi lúc sang mùa
Đông xám xịt , màu trăng tàn đỉnh Ngự
Em vào Nội, nghĩa là ta trấn thủ
phía không nhau, ngơ ngác kiếm cung thừa...
Cứ dáo dác kiều nữ vẻ anh thư
Khi hát hỏng câu nam bình thương nhớ
Con mắt ai, nhốt hồn ta trong đó
Có bao giờ tiêng tiếc gã khờ chưa?
NGƠ NGÁC TÂN UYÊN
Tân Uyên hề Tân Uyên
Người đi không trở lại
Mộng con rồi mộng lớn
Chôn vào rừng rồi em…
Ngó trời mây lại thèm
Về cố hương nương náu
Nhưng thôi ,đời lạc hậu
Đành như bóng dơi đêm!
Tân Uyên hề Tân Uyên
Đâu còn luận anh hùng?
Thời rất cần cơm áo
Ai tháo giày rưng rưng?
Chiều mưa sa , gió bồng
Nhớ mẹ mà không khóc
Nàng cay con mắt ngọc
Cùng nỗi buồn lận lưng…
Tôi –gã điên nửa chừng
Ôm đàn vô núi hát
Lên đồi trăng để tát
Sầu ngơ ngác Tân Uyên!
CON SẼ VỀ
Con sẽ về dù ngăn sông cách núi(*)
Huế không còn thấy hạt gạo de xưa(**)
Nhưng thơm thảo đến ngàn năm lòng Mạ
Khi ngang hồn rưng rức tiếng ầu ơ...
Trên chuyến tàu đậu lại ngọt giấc mơ
Con băng băng qua Trà Am quỳ gối
Đứa giang hồ quy cố hương xưng tội
Bất hiếu này xin Mạ thứ tha cho!
Bốn mươi năm đất cũ dang tay chờ
Vậy mà con đi tha phương biền biệt
Bể dâu lắm người ơi, xin thưa thiệt
Bởi óc cùn, chí đụn giữa ngu ngơ...
Con sẽ về tắm lại dòng sông thơ
Rất soi bóng kinh thành lúc có Mạ
Người con gái Công Tằng còn thỏ thẻ
Lời như chim? hay lạc bến xa bờ?
Sẽ thanh tẩy lòng con nơi thu Huế
Đẹp như chuông thánh thót buổi ưu đàm
Sẽ vô ưu tháng ngày nơi cố xứ
Kệ dương gian còn chộn rộn, tranh giành...
(*) Lấy ý câu nói của Nguyễn Bá Học: Đường đi khó ,không khó vì ngăn sông cách núi/Mà khó vì lòng người ngại núi, e sông...
(**) Gạo De An Cựu nổi tiếng ngày xưa