TRẦN DZẠ LỮ

 
Mẹ Ra Giêng
 
Ngồi đây nhớ mẹ ra giêng
Ngày xưa,giá rét đi tìm lửa rơm
Đồng không, gió thổi ngang hồn
Thương con xa xứ, xe bon biệt mù...
 
Thắp đèn cố quận ngồi ru
Trăng treo Vỹ Dạ, mưa mù Nam Giao
Mẹ là cổ tích xưa,sau
Nhặt câu chánh niệm, đội đầu vô ưu
 
Mẹ ra giêng hết thần sầu
Bởi hương ngâu ngát nhiệm mầu cuối quê
Trái tim con giữ lời thề
Về nơi vườn cũ mà nghe kinh chiều
 
Mùa xuân bát ngát thương yêu
Đất lành sinh nở mọi điều từ tâm...

Xuân Về Nhớ Tình Xưa

 
Lúc em mười lăm tuổi
Mong manh một làn hương
Phơi nụ cười hàm tiếu
Anh thấy đem lòng thương.
 
Đi học chung một trường
Cách nhau mấy cửa lớp
Thầy giảng bài không vương
Mà vương tình nhau sớm!
 
Khi ong đã tỏ đường
Nhà em ở cuối thôn
Đầu thôn anh hay tới
Dẫu bác mẹ ta buồn…
 
Tình dại xếp rất ngoan
Trong cặp sách em nưng
Mắt trong em, anh đựng
Trong chiếc ví linh hồn
 
Mỗi khi trời đang đông
Anh trông tới mùa xuân
Để mở hồn ra ngắm
Chân chim em chuyền cành
 
Nuôi tình như nuôi tóc
Răng cài vào trong răng
Xa nhau mới một bữa
Đã nhớ như mười năm!
 
Mùa xuân năm mười sáu
Em đã cao bằng anh
Nói cười thêm duyên dáng
Nhìn đời xanh rất xanh
 
Đi đâu anh cũng sợ
Em sẽ tan thành sương
Đi đâu em cũng sợ
Anh biến thành thú muông!
 
Tình rung chuông thánh thót
Tình hát khúc ban đầu
Anh và em thề thốt
Ta đời đời bên nhau!
 
Nhưng tình đầu bao giờ
Cũng đau thương bằn bặt
Soi gương đâu có ngờ
Xa nhau là sự thật?
 
Nay mùa xuân hăm sáu
Ta không còn của nhau
Em là người khách lạ
Gặp anh, gã thương hồ…
 
Em mất em răng khễnh
Anh mất anh thật rồi
Nhớ thương tình thơ dại
Mà hồn luống ngậm ngùi…

 

  Trở lại chuyên mục của : Trần Dzạ Lữ