TRẦN DZẠ LỮ

 
Ngày Vẫy Biệt
Khu Rừng Mơ Tuổi Nhỏ

 
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi nhỏ
Ta thật tình đau xót đến vô biên
Nghĩ lần đi là nghìn trùng cách biệt
Còn bao giờ trở lại nữa đâu em?
 
Chính nơi đó mùa hè cao vời vợi
Đã cho ta những kỷ niệm rất hồng
Chính nơi đó ta ôm hết trời trong
Bằng đôi tay của thời gian mộng mị...
 
Chính nơi đó mùa thu vàng hoa cúc
Ta đã vô tư đuổi bướm sân trường
Ngày dí dỏm đùa vui không biết mệt
Không sợ đời giành giựt lấy hương thơm
 
Chính nơi đó mùa đông bên áo mẹ
Ta đã nằm say giấc ngủ ca dao
Với yêu thương xanh xanh ngắt một màu
Ta không sợ ngoài kia mưa gió nữa
 
Chính nơi đó mùa xuân vui mở cửa
Cho trăng vào ca múa suốt lòng ta
Và lá cây đã ngàn đêm thỏ thẻ
Chuyện đầu đời của bướm thiết tha hoa
 
Chính nơi đó ta và em đã sống
Tròn những ngày ngai ngái tuổi mười lăm
Thương rất thương mà e ngại tay cầm
Môi bịn rịn mà lòng chưa đánh bạo...
 
Chính nơi đó hồn ta như chiếc áo
Chưa bị người đời ruồng rẫy đem vày
Và em con chim nho nhỏ thơ ngây
Còn ca hát còn hồn nhiên rất đỗi
 
Chính nơi đó tóc em bay từng sợi
Cho ta thầm yêu mây của trời cao
Tình rất dại nên tình chưa dám nói
Hồn tơ trời chưa buộc chỉ thương đau
 
Chính nơi đó tưởng ngàn năm ta vẫn
Nuôi đời mình cưng quý mãi không thôi
Chợt hôm nay phải lìa nơi chốn đó
Ta thẫn thờ như một cánh bèo trôi...
 
Ngày vẫy biệt khu rừng mơ tuổi nhỏ
Ta xuống đời biết chắc đã xa em...

Nhớ Thời Em Đi Học

 
Em đi học thuở mười lăm mười bảy
Muốn đến trường phải qua chiếc cầu cong
Nón lá nghiêng che-đôi mắt nhãn lồng
Đứng bên ni, anh thấy thương chi lạ!
 
Không chỉ thương em mà còn thương “ mạ”
Cõi đi về bắt chẳng được niềm vui
“Mạ” cứ băng qua giông gió cuộc đời
Vì yêu chồng thương con mùa băng giá…
 
Em đi học anh làm răng nói “ ngạ”
Chiếc khăn quàng màu tím Huế buông lơi
Áo trắng tinh khôi, mơ mộng một trời
Thuở mắt biếc, đầy tay tình quen lạ!
 
Ba mươi năm cũng chỉ là chút “ nhá “
Tuổi học trò đã bỏ lại sau lưng
Chừ xa xứ, khi sắp mòn chí cả
Có khi nào em tiếc Huế mình không?
 
Với riêng anh, dù Huế đã muôn trùng
Của kỷ niệm tháng ngày thanh xuân cũ
Chiều Nội Thành không còn ai để “ rủ “
Khi mơ màng đến những dấu môi thơm…
 
Hẹn Cùng QUẢNG NGÃI
 
Thế nào rồi anh cũng về Quảng Ngãi
Quê hương em có núi Ấn, sông Trà
Có con đường thổ mộ dấu chân qua
Gã xà ích phi thời gian, tung nhớ…
 
Giáp mặt rồi chắc là anh quơ quớ
Mộ Đức xưa ghi dấu buổi lâm hành…
Thương đứt ruột mà em đâu có ngỏ
Chỉ mắt nhìn đủ xiêu xế tim anh.
 
Chỗ mía đường vẫn cứ ngọt ngày xanh
Bốn mươi năm ngỡ vầng trăng còn mọc
Ai cắt tóc thề nguyền lần thứ nhất
Để con đò sửng sốt chẳng qua sông?
 
Vì cơm áo người luồn tuôn xứ khác
Nhưng môi em vẫn đậu phía chung tình
Gõ đầu trẻ, bao năm cầm đạm bạc
Như cầm vàng tri thức phải không em?
 
Thế nào rồi anh cũng về Quảng Ngãi
Chờ mùa xuân hơn hớn tuổi giao hòa
Mai vẫn nở, cho tình người khít lại
Giáp múi rồi hạnh phúc đất quê cha!

  Trở lại chuyên mục của : Trần Dzạ Lữ