TRẦN DZẠ LỮ

Nhớ
 

Nhớ em bỏ tóc đuôi gà
Ngày xưa còn bé thật thà bên anh
Soi trời mắt biếc long lanh
Soi tim ai giữa bóng thành quách xưa

 

Đủ đầy hai tiếng dạ, thưa
Dấu son còn đỏ những mùa yên vui...
Nhớ em chân đất lên đồi
Cỏ may theo áo trắng trời Thiên An

 

Nhớ tình mới chớm mênh mang
Ngày sau Địa Ngục, Thiên Đàng cũng cam!
Vậy mà xe -cát-dã-tràng
Em lên phố thị hôn hoàng trong anh

 

Nhớ con mắt biếc đã đành
Nhớ sao cái miệng ngày xanh em cười
Bây chừ đôi đứa đôi nơi
Chỉ nghe gió cuốn bên đời liêu xiêu...

Khi Xa Mẹ

 

Mẹ xa rồi, còn mình em lẻ bóng
Tịnh cốc buồn lòn lọt gió chiều hoang
Nụ cười tươi chừng như khép lại
Em đi về xăm xắp nhớ bên song…

 

Mẹ nuôi em chỉ nghĩ đến vuông tròn
Đâu sá gì bão giông phía trước
“Chỗ khô con nằm ,mẹ lăn bên ướt..
”Mong em nên người lòng mẹ rưng rưng!

 

Thấy mắt môi em cố giấu nỗi buồn
Có thề xa anh em dằn nước mắt
Nhưng xa mẹ… thật tình em khóc
Lệ hoàng hoa nhỏ xuống phía hoàng hôn….

 

Cả một đời thương con, thờ chồng
Không hề nghĩ bước thêm bước nữa
Lấy trung trinh xâm mình nơi nắng lửa
Đất quê nhà chia đau đáu về em…

 

Mẹ của em sao cũng giống mẹ anh
Câu hát thuở gừng cay muối mặn
Hạnh phúc là điều gì rất đơn giản
Níu tay người cho thật chặt nghe cưng!

 

Mẹ đi rồi bên bóng chiều căm
Em nhặt câu thơ bay vòng theo nỗi nhớ
Tịnh cốc hề ! con tim anh đâu nỡ
Trao tình sầu theo tiếng chuông ngân?

Nghe

 

Nghe người nhắc chiếc cầu cong
Và con sông chỉ một dòng trong thôi
Là tui đã thấy ...ui trời
Ấu thơ hiển hiện, lòng vời vợi thương…

 

Nghe đàn kêu chỉ một phương
Mà răng quặn thắt đêm trường không yên?
Răng, ri, rứa…dư âm quen
Lại nghe chi lạ nỗi niềm Huyền Trân ! (*)

 

Chùa cong mái nhớ phân vân
Bên ni ngược dốc phong trần ai xưa?
Giang hồ rót cạn tinh mơ
Hồi hương cũng chỉ câu thơ nao lòng…

 

Đôi khi tui rất cực lòng
Muốn dắt mà ngại… bậu không chịu về!
Xứ chi mưa buồn ri thê
Nắng điên tiết nắng, sầu lê thê sầu…

 

(*) Công Chúa Huyền Trân

Cho Mùa Hiếu Hạnh
 

Vòng đau đeo cổ tay quen
Xuyến xao kỷ niệm lạt mềm buộc đôi…
Ngỡ ngàng con mắt chia ngôi
Nửa cheo leo phận, nửa đời bạc thay!

 

Đi qua cõi tạm thân gầy
Vì ai lặn lội lụn ngày, tàn đêm?
Vì con bứt tóc thiên tiên
Để mong đổi chút bình yên… đàn kìm!

 

Căm căm “se-chỉ-luồn-kim”
Ngồi đơm nút áo mà quên xuân thì…
Có phong vân vẫn không nề
Bóng in trên vách …Ta hề! Nhớ con…

 

Rồi mùa hiếu hạnh lòng son
Dù mưa hay nắng vẫn lòn lọt thương
Cả kiếp này , có tin không?
Mãi trong mắt mẹ con còn nằm nôi…


 


  Trở lại chuyên mục của : Trần Dzạ Lữ