TRẦN DZẠ LỮ
 
Rượu Chờ,
Ai Uống Lạnh Trăng Thâu?

 
Đèo Le ngày ấy cuồng ca nhỉ
Anh ở đây mà em nơi đâu?
Bay mãi không qua sầu thế kỷ
Thôi đành ở lại chốn chiêm bao...
 
Người đẹp chân mày chừ hun hút
Kiếm tà, cung mỏi, cõi thơ đau...
Quế Sơn chiều nhuốm màu ly biệt
Rượu chờ, ai uống lạnh trăng thâu?
 
Đá dựng, trời cao , thung lũng thấp
Suối nhớ chân đời, bước bước quen...
Mười năm đâu đã phai vàng đá?
Rưng rức thương sao bóng mẹ hiền!
 
Sương lam, chướng khí không chùn bước
Non đầu cứ vắt vẻo hành ca
Nhật nguyệt Ta hề! Say cùng cốc
Chân đèo ngơ ngác chút mưa sa...
 
Cố quận bây giờ em khách lạ
Ta về hành khất nụ cười xưa
Đèo Le giờ tội tình thân ngựa
Rượu cạn, lòng vơi ,trắng đợi chờ!

Tứ Tuyệt Cho Người
 
TIẾNG ĐÀN BẦU
Lơ ngơ qua xó chợ
Bất chợt tiếng đàn bầu
Ai rót vào nỗi nhớ
Chạng vạng tôi niềm đau…
 
KHÉP
Khép một khoảng trời riêng
Em lùa chiều bối rối
Anh trở về xưng tội
Đêm giáo đường mưa nghiêng…
 
THỞ
Thở ra đầy nỗi nhớ
Hít vô thăm thẳm buồn
Người đi, tôi đứng đó
Trán nhăn sầu đêm hoang!
 
CHỜ NHAU
Chờ nhau hết kiếp sao em
Đêm khan giọng hát,ngày mềm môi thương?
Chờ cho mỏm đá cô đơn
Mọc gai tua tủa đâm hồn anh sao?
 
MIẾT
Miết vào nhau nữa đi em
Để nghe sóng cuộn một đêm tình nồng
Mười năm xa dấu thiên đường
Ngựa hoang chừ cũng tung bờm thương yêu.

Tha Thiết

 
Quàng tay ôm lấy vai người
Những rung động nhỏ, sao ngời ngợi thương?
Phải em là một cung đường
Đi qua riết ,vẫn chưa tường tận đâu!
Quàng tay ôm lấy vai nhau
Cũng đâu thấu đáo hết câu thơ buồn?
Chạnh lòng bởi một mùi hương
Đã thoang thoảng nhớ lúc mường tượng ai…
Quàng tay tha thiết đêm nay
Mai kia mốt nọ mây bay…cũng đành!

  Trở lại chuyên mục của : Trần Dzạ Lữ