TRẦN MAI NGÂN
 
 
PHIÊN KHÚC MÙA ĐÔNG 
 
Có mùa đông đi qua đi qua
Có tình yêu bay xa bay xa 
Có con chim thật thà thôi hót
Trời chẳng xanh mây xám một màu vương...
 
Và em dường như dường như
Không còn tha thiết nữa...không còn...
Chẳng hiểu vì sao tất cả không còn!
 
Bây giờ, bây giờ và ngày mai
Em mang hư vô thả về trời
Lời xưa, lời xưa không còn thanh âm nữa
Đã im rồi...cung bậc của tình yêu! 
 
DƯỜNG NHƯ MÙA ĐÔNG
ĐI NGANG QUA...
 
Dường như có mùa đông đi ngang qua 
Dường như tiếng chim hót rất thật thà
Và dường như giống hệt ngày hôm qua
Ngày ta có nhau dòng sông im lặng...
 
Dường như thu bỏ đi nên giá lạnh
Đôi tay em tê cóng tháng mười hai
Chỗ đất thơm nay còn dấu chiếc hài
In thật đậm lần nhón chân run rẩy...
 
Mùa đi qua - mùa ân tình phụ rẫy 
Tháng mười hai thôi tưởng tiếc làm gì
Xuân hay Thu làm hoen úa xuân thì
Nên gãy cánh thần tiên đêm mộng ảo 
 
Tháng mười hai đã không còn giông bão 
Lòng yên nguôi thanh thản đón mùa đông
Chợt nhận ra đời là những sắc không
Xuân Hạ Thu Đông... rồi xuân trở lại...
 
Thức đêm nay viết tròn bài dạ khúc 
Cho tình em... và chúc phúc tình anh
Xin cây đời hoa lá mãi đẹp xanh 
Mừng tuổi mới anh nơi xa hạnh phúc! 
 
TẢO TẦN
 
Em tảo tần vun đắp
Giấc mộng xanh hai mươi
Mười năm rồi thêm mười
Mộng héo gầy chết non...
 
Em tảo tần chăm bón
Cây tình đẹp như  mơ
Lời anh nói tựa thơ
Cho người ta phổ nhạc
 
Riêng chúng mình lợt lạt
Hoa trái vị đắng cay
Tảo tần cũng chia hai
Còn chi vun vén nữa...
 
Lạy Chúa Phật... đổ thừa
Chẳng may là duyên kiếp
Hồng nhan phải nắng mưa
Kiêu sa mấy chẳng vừa!
 
Em tảo tần vun đắp
Giấc mộng xanh hai mươi
Mười năm rồi thêm mười
Mộng héo gầy chết non...

  Trở lại chuyên mục của : Trần Mai Ngân