TRẦN MAI NGÂN
THÁNG MẤY ANH NHỚ EM!
Tháng Giêng về đem mùa xuân đến em gặp anh...
Tháng Hai xa cho thương nhớ thật đầy...
Tháng Ba hương Ngọc Lan và đêm biển mặn
Tháng Tư, tháng Năm ấp ủ tình nồng lời anh nói trăm năm...
Nụ hôn đầu vòng tay khép chặt ...
Tháng Sáu mắt trong mắt, môi trong môi...
Mùa hè cháy đỏ trời màu hoa phượng, tình yêu lứa đôi
Con ve hết hồn kêu vang, mặc kệ... đôi tình nhân quyện chặt...quyện thật chặt...
Tháng Bảy, tháng Tám rồi tháng Chín về
Vòng quay đê mê, đê mê...
Đêm thuỵ du anh hát ru
À ơi! Tình ơi!...
Tháng Mười, tháng Mười Một, tháng Mười Hai
Anh rót mật vào tai - tình sẽ không phai
Một năm, hai năm...sáu năm...rồi nhiều năm...
Quay lại tháng Giêng em không còn anh
Anh có nhớ chăng, anh có nhớ chăng tháng nào mình của nhau
Đừng phai mau...anh ơi! xin đừng phai mau...
Tháng nào là của nhau... tháng nào tình đi mau...
Anh ơi...Xin đừng anh ơi...anh ơi...!
TIẾNG VE
Con Ve cũ tôi đã chôn mấy bận
Bỗng trở mình trỗi dậy khúc hè sang
Cánh mỏng cong vang mãi khúc hoang mang
Dòng sông ngược ngày xưa về chỗ cũ...
Tôi gặp lại buổi chiều kia hò hẹn
Ở nơi này - gió vướng tóc trên tai
Đôi mắt nâu đăm đắm cứ như say
Chiều thật vội đi qua nơi mình đứng...
Thôi về đi tiếng ngân nga đưa tiễn
Con Ve sầu bởi lỗi tại chúng ta
Cười hay khóc cũng phải... một dáng hoa
Làm sao biết khi đi về nơi ấy!
A-LAN-NHÃ
A-lan-nhã tôi về đây
Bỏ buông quên hết những ngày của tôi
Khói sương vây bủa mà thôi
Chuyện nhân chuyện thế đã trôi xa vời...
A-lan-nhã ở trần gian
Nhưng không khói bếp không màn nhớ thương
A-lan-nhã tôi xin nương
Tịnh tâm không vướng không vương luỵ trần
A-lan-nhã cũng rất gần
Cũng xa xa lắm... đường chân mây trời...
Trần Mai Ngân
** A-lan-nhã, H: 阿蘭若, Skrt: Araṇya
Lan-nhã là chỉ nơi yên lặng cách xa xóm làng, nơi thích hợp cho những người tu sĩ cư trú. Dần dần về sau A-lan-nhã trở thành một danh từ chỉ nơi cư trú của những vị tu sĩ. Lúc này A-lan-nhã gần với nghĩa “chùa”, “tịnh thất”, “tịnh xá”.